Chương 139

Lục Thanh Hoài vốn dĩ đã bị cô kẹp đến khó chịu, bây giờ cô lại còn ngoáy lung tung, làm cho kẽ mông cọ xát vào gốc dương vật của hắn. Lục Thanh Hoài thẳng tay vỗ lên mông cô, giáo huấn: “Bé cưng ngoan ngoãn một chút nào, đừng ngọ nguậy lung tung.”
Tống Miên cắn môi rên khẽ lên một tiếng đáp lại. Dạo gần đây, không biết Lục Thanh Hoài bị làm sao, số lần “làm” cô ít hẳn đi, mỗi lần làm chuyện ấy hắn đều rất dịu dàng, cũng không còn tiếp tục chơi mấy trò giày vò cô nữa. Chẳng lẽ đây chính là cái tốt của việc ngoan ngoãn nghe lời của cô ư?
Tống Miên đang mơ hồ suy nghĩ, đột lại cảm thấy bàn tay của Lục Thanh Hoài đặt lên bụng dưới của cô.
Bàn tay lạnh lẽo dán lên làn da mịn màng ấm nóng, làm cho cả người của Tống Miên nhất thời run lên một cái. Tự dưng lại cảm thấy một loại cảm giác không thích hợp vô cùng quỷ dị, làm cho cô đều có chút tê dại.
Tống Miên đè lấy bàn tay của Lục Thanh Hoài, không cho hắn tiếp tục động đậy nữa. Lục Thanh Hoài cũng thuận theo, dán lên chỗ đó, không cử động nữa.
Cả cơ thể của hắn đều dán chặt lấy người Tống Miên, không một kẽ hở. Lục Thanh Hoài vùi mặt vào gáy của cô, ôm lấy cô một cách vừa ỷ lại lại vừa tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Đôi chân của hắn cũng kẹp chặt lấy chân cô, quấn lấy cô, không chịu tách rời.
Hắn thấp giọng, nói bên tai cô: “Bé cưng à, anh yêu em nhiều lắm.”
Tống Miên hốt hoảng, tựa như không nghe rõ hắn đang nói gì, cô cắn lấy ngón tay của chính mình, cố gắng nín nhịn không phát ra tiếng rên rỉ nào, chịu đựng từng động tác của hắn.
Lục Thanh Hoài cũng không để ý đến chuyện này. Hắn lật mình, đè lên trên người Tống Miên, khoác đôi chân mảnh khảnh cân xứng của cô gác lên hông mình rồi dùng sức kéo cô dậy, để cô ngồi trên đùi mình.
Tống Miên kêu lên một tiếng, theo phản xạ tự nhiên mà choàng tay ôm cổ của Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài thấp giọng cười một tiếng, sau đó bèn đưa dương vật của mình vào trong cơ thể của cô lại một lần nữa.
Nội bích ẩm ướt ôm trọn lấy dương vật của hắn. Đã thế, Tống Miên lại còn co rút, không ngừng kẹp chặt lấy hắn theo bản năng nữa. Thịt hoa huyệt từng tầng từng lớp hút chặt lấy hắn.
Đã mấy ngày rồi, Lục Thanh Hoài không có đụng tới Tống Miên, lần này thì đúng thật là đã bị cô kẹp tới mức có chút muốn bắn luôn rồi.
Hắn trầm giọng thở hắt ra một tiếng, tiếp đó liền bịt kín đôi môi của cô lại.
Tống Miên đã súc miệng qua, trong miệng đều là mùi vị của nước chanh, chua chua ngọt ngọt. Lục Thanh Hoài quấn lấy đầu lưỡi của cô, hôn thế nào cũng không thấy đủ.
“Bé cưng ơi.” Lục Thanh Hoài khàn giọng gọi cô.
Đôi má của Tống Miên đã ửng đỏ, lấm tấm vài giọt mồ hôi, vẻ mặt đầy mê mang, ngây ngốc, ngước lên nhìn hắn.
“Bé cưng à, không có ai yêu em hơn anh được đâu.”
Giống như cả người đều được đắm mình ngâm trong dòng suối nước nóng, Lục Thanh Hoài động tình, trầm giọng thì thầm bên tai Tống Miên.
Hắn ôm cô chặt vô cùng, tham lam chiếm lấy thân thể của cô.
Dương vật vừa to lại vừa cứng đâm xuyên thân thể của Tống Miên, đồng thờ cũng đâm xuyên cả linh hồn của cô.
Người phụ nữ ở trong vòng tay là thuộc về hắn, giờ phút này đây cô cứ ôn thuận và ngoan ngoãn như vậy mà đón tiếp sự xâm lấn đầy tính chiếm hữu của hắn, không có bất cứ điều gì có thể kích thích ham muốn tình dục của Lục Thanh Tuyền, đồng thời cũng làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn hơn việc này được nữa.
Còn Tống Miên thì vẫn đang chìm đắm trong đợt xung kích của câu nói mà hắn thì thầm bên tai cô ban nãy, tự dưng lại muốn lên đỉnh.
Cô đã quen với bóng tối, cũng không muốn nghe Lục Thanh Hoài nói lời yêu thương, vậy nên lúc này đây, cô chỉ muốn co mình vào một góc, trốn về trong bóng tối.
Nhưng cô hoàn toàn không thể trốn thoát được. Lục Thanh Hoài giữ lấy eo của cô, thúc cô hướng lên trên, nhồi nhét dương vật của hắn vào bên trong cơ thể của cô.
Dương vật cứng rắn ấy vậy mà vẫn chưa cắm vào toàn bộ, thế nhưng một phần của nó ở trong cơ thể đã đủ làm cho Tống Miên nhũn hết cả hai chân, mất hết cả sức lực luôn rồi. Huống hồ hắn lại còn bắt lấy bàn tay của cô, bắt cô phải giúp hắn tuốt lộng phần còn lại ở bên ngoài kia nữa.
Lòng bàn tay mềm mại của Tống Miên thỉnh thoảng lại đụng vào hai túi tinh hoàn ở phần gốc dương vật của hắn, cô cảm thấy thứ ở bên trong cơ thể mình dường như lại căng lớn thêm một vòng.
Bây giờ không chỉ có một mình cô bị nhồi nhét đến khó chịu, mà còn có cả Lục Thanh Hoài cũng đang không ngừng thở dốc.
Từng giọt mồ hôi từ dưới cằm chảy dọc xuống, hắn ngẩng đầu lên, yết hầu lên xuống, dáng vẻ trông vừa gợi cảm lại vừa thống khổ.
Tống Miên bám lên vai của Lục Thanh Hoài, ngồi trên bụng dưới của hắn, bị hắn đỡ lấy bờ mông, nâng lên trên rồi lại thả xuống.
Độ sâu và lực độ đều bị hắn khống chế, mỗi lần đều chỉ rút ra có vài tấc thì đã bị hắn không nhịn được mà ấn xuống trở lại.
Tống Miên cắn môi, bụng dưới rắn chắc và căng cứng của hắn đều bị ướt hết, tất cả đều là nước của cô.
Hôm nay cô ướt nhanh hơn mọi lần, cũng ra nhiều hơn mọi lần, cơ thể vừa nhạy cảm lại vừa mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có.
Chỉ có điều, tốc độ của hắn cũng đúng thật là đủ chậm.
Tống Miên nằm trên bụng dưới của Lục Thanh Hoài, cảm nhận động tác vừa nhẹ nhàng lại vừa chậm rãi của hắn. Bầu không gian khép kín chỉ có tiếng nước dính dáp do tiểu huyệt cọ xát với dương vật phát ra chứ không hề có tiếng thân thể va chạm đơn thuần như mọi lần.
Hôm nay Lục Thanh Hoài chú ý đến cảm nhận của cô một cách khác thường. Hắn dường như biết được rằng cô đang nghĩ cái gì, vậy nên mới đặc biệt thẳng thắn mà trực tiếp hỏi cô: “Bé cưng à, em có muốn nhanh hơn một chút không?”
Tống Miên lắc đầu ngay lập tức, nhưng một lúc sau lại thành thật mà gật đầu.
Lục Thanh Hoài không nhịn được nữa, ghé sát người lên hôn cô. Hắn dán lấy bờ môi của cô, giọng điệu dịu dàng thương lượng: “Bé cưng ơi, không thể nhanh hơn được nữa đâu, vậy nên anh chỉ làm nhanh hơn một chút thôi nhé, có được không?”
Tống Miên không thể nào lý giải được, tại sao lại không thể làm nhanh hơn được nữa. Rõ ràng là khoảng thời gian trước kia hắn còn làm cực kỳ dữ dội, lần nào cũng làm cô tới phát khóc, ức hiếp cô tới nỗi toàn thân đều là vết bầm, vậy mà bây giờ lại đột nhiên đổi tính rồi.
Nhưng bản thân Tống Miên cũng không hề thích thảo luận vấn đề này với hắn, thế nên cô cũng không đắn đo gì mà đã gật bừa luôn.
Rất mau, Tống Miên đã cảm nhận được tốc độ của Lục Thanh Hoài đã nhanh hơn một chút.
Quy đầu của hắn khắc chế mà thúc vào điểm mẫn cảm của cô làm tăng thêm khoái cảm. dương vật của hắn cũng tiến vào càng sâu hơn một chút, lấp đầy thông đạo của cô.
Dương vật được từng lằn gân xanh quấn quanh dán sát vào nội bích vừa ẩm ướt lại vừa ấm nóng trong âm đạo của cô không ngừng ma sát. Một ít dịch thể ở cửa âm đạo đã bị khuấy đảo thành bọt trắng bởi từng đợt ra vào lặp đi lặp lại của Lục Thanh Hoài.
Cả người Tống Miên nóng rực lên. Bầu sữa nặng trĩu dán chặt lấy bờ ngực trần trụi được phủ lên một lớp mồ hôi mỏng kia của hắn, không nhịn được mà thở gấp.
Lục Thanh Hoài cúi đầu, túm lấy bầu sữa trắng ngần như tuyết gần ngay trước mắt của mình, hai trái căng tròn, làn da mịn màng muốn chết, vừa mềm mại lại vừa trơn bóng, đầu nhũ lại còn vừa hồng vừa non mịn, đúng thật là làm cho người ta nổi lên xúc động muốn đối xử với cô một cách thô bạo.
Lục Thanh Hoài bất giác tăng thêm chút sức lực, tận mắt nhìn thấy ngay giây tiếp theo, bầu sữa của cô đã nhiều thêm một dấu ấn hình nốt tay. Nội tâm của hắn cảm thấy thỏa mãn một cách đầy biến thái.
Lục Thanh Hoài chơi đùa với bầu sữa của Tống Miên. Còn Tống Miên thì nhìn chăm chú vào từng lằn huyết quản trên bắp tay và mu bàn tay của hắn.
Bộ dạng cả người Lục Thanh Hoài đều đắm chìm trong tình dục và hoan ái, cơ bắp toàn thân hắn đều gồng lên căng chặt thật là gợi cảm biết bao.
Tầm nhìn của Tống Miên lại dời đến bắp tay trên của Lục Thanh Hoài.
Cơ bắp trên bắp tay của hắn căng lên trông có vẻ như chứa đầy lực lượng. Dạo gần đây không biết là hắn đang làm cái gì, hình như lại vạm vỡ thêm nhiều lắm. Bả vai và cơ eo có cảm giác khác hẳn với trước kia.
Giây phút này, hắn buông tay ra, thả lỏng mà đặt tay lên eo của cô, xoa nắn phần da thịt trên vùng eo ấy, lại không hề gấp gáp ra vào huyệt đạo của cô vừa sâu lại vừa chậm.
Đã cắm rút hơn nửa tiếng đồng hồ, âm huyệt và bụng dưới của Tống Miên đã tê dại, không thể chịu nổi nữa rồi. Thời khắc này, âm huyệt của Tống Miên không chịu khống chế mà co rút kịch liệt, rốt cuộc cũng sắp lên đỉnh rồi.
Lục Thanh Hoài ôm lấy cô, cũng cắm rút càng ngày càng nhanh. Vùng thịt non ở miệng hoa huyệt cũng bị dãn căng đến trắng bệch. Động thịt bị cưỡng chế tách ra, ngậm lấy dương vật của hắn cũng đã bị làm tới mức chuyển sang màu đỏ sậm đầy dâm đãng, dường như thứ đó có to như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị nó nuốt vào trong vậy.
Lục Thanh Hoài cúi đầu nhìn cảnh tượng vừa dâm loạn lại vừa diễm lệ nơi hai người giao hợp, dương vật càng ngày càng cứng, vừa cứng lại vừa đau, trong đầu đột nhiên nhớ ra khung cảnh lúc ban đầu, trên chân Tống Miên kéo theo dây xích, ngoan ngoãn lắc lư bầu sữa mà bò về phía hắn.
Lục Thanh Hoài chịu không nổi loại kích thích như vậy, không kịp phòng bị mà đột ngột bắn luôn ra.
Hắn thậm chí còn lên đỉnh sớm hơn cả Tống Miên.
Tống Miên ngơ ngác cảm nhận được từng dòng tinh dịch của hắn không ngừng rót vào trong cơ thể của mình, sau đó bất tri bất giác cũng lên đỉnh theo.
Từ lúc bị hắn phá trinh cho đến bây giờ đều là Lục Thanh Hoài trêu đùa làm cho cô lên đỉnh trước hoặc là hai người họ cùng nhau lên đỉnh, tình huống như lúc này mới là lần đầu tiên xảy ra.
Nhưng Lục Thanh Hoài cũng không nghĩ đến việc vớt vát lại tôn nghiêm ép Tống Miên làm thêm hiệp nữa mà là yên tĩnh ôm cô, hưởng thụ dư âm sau khi lên đỉnh.
Hai người họ nằm trên giường, Lục Thanh Hoài có thể rõ ràng cảm nhận được bên trong âm đạo đang bị dương vật của mình chặn kín, tinh dịch mà mình bắn vào bên trong tử cung của Tống Miên đang hòa cùng với dịch thể của cô do hắn ‘làm’ ra đang lưu động trong cơ thể của cô.
Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khác thường. Đột nhiên, Lục Thanh Hoài cực kì trẻ con lại vô cùng ỷ lại mà ôm lấy Tống Miên, cọ cọ vào mặt của cô, giống như là một đứa trẻ sơ sinh cuộn lại cùng một chỗ với cô vậy.
Tống Miên mệt tới mức không còn chút sức lực nào cả, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi. Lục Thanh Hoài đợi đến sau khi dục vọng của mình triệt để rút đi và bình tĩnh lại rồi mới dỗ dành cô, nói rằng tắm xong rồi ngủ, sau đó liền bế cô tới phòng tắm, tẩy rửa thân thể giúp cô.
Lúc Tống Miên đứng trước bồn rửa tay, để mặc cho Lục Thanh Hoài sấy tóc giúp mình thì bỗng dưng lại nổi lên một cảm giác buồn nôn.
Cô nôn khan vài cái nhưng lại không nôn ra được gì. Tống Miên ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ ửng, ngây ngốc nhìn vào người đàn ông đang đứng sau mình ở trong gương.
Lục Thanh Hoài dịu dàng vỗ vỗ lưng cho cô, khóe miệng hắn hơi còn lên, mặt mày dịu dàng nhu hòa, nhẹ bẫng mà buông ra một câu nói, làm cho Tống Miên rơi thẳng xuống địa ngục. Hắn mỉm cười, nói:
“Bé cưng ơi, chúng ta cuối cùng cũng có nhà rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận