Chương 139

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 139

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lam Đà nhíu mày, tắt vòi sen hung dữ mắng “Lại đây cho tôi!”

“Không……Không! Chủ nhân tha cho tôi đi mà, cầu xin người, cầu xin người tha cho tôi, đau quá đi, thật sự đau quá!”

Toàn thân cô trần truồng cứ thế đứng ở nơi đó, khóc đến rối tinh rối mù, bàn tay còn che dưới háng hòng giảm bớt cơn lạnh lẽo lại nóng rực đau đớn kia, nhưng lại chả có tác dụng gì, chỉ biết tuyệt vọng khom lưng gào khóc.

“Ai cho em chạy?” Giọng hắn không chút độ ấm nào, như có điềm báo sắp bùng nổ, nhìn cô rồi từng bước đi tới.

“Em nghĩ tôi là người không biết tức giận hay là do tôi quá dịu dàng với em rồi hả? Ai cho em chạy! Tôi dạy em làm như vậy sao?”

Nhìn hắn từng bước từng bước tới gần, hai chân Vân Tô Tô run lên, khi hắn chỉ còn cách cô một bước, hai chân bất lực trực tiếp quỳ xuống, đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo, quỳ gối dưới chân hắn xin tha.

“Hu thực xin lỗi chủ nhân…..Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, đừng đánh tôi, cầu xin người đừng đánh tôi mà.”

Hắn dừng bước trước mặt, vỗ nhẹ đầu cô “Làm việc sai trái, phải chịu trừng phạt hiểu không?”

Khi cô nghe được hai chữ trừng phạt này cảm xúc thoắt cái hỏng mất, lắc đầu ngoày ngoạy “Lần sau không dám nữa, không dám nữa chủ nhân, không bao giờ chạy, cầu xin người tha cho tôi đi.”

“Lại đây!”

Túm lấy tóc cô kéo lên, Vân Tô Tô dùng cả hai tay hai chân bò mới bắt kịp hắn, thấy hắn lại cầm chai tinh dầu kia, tiếng nức nở nghẹn ngào từ trong cổ họng lại trào ra “Chủ nhân, chủ nhân! Không dám nữa, cầu xin chủ nhân, đừng mà.”

Hắn đang muốn xoay người ngồi xổm xuống, cô đột nhiên ôm lấy chân hắn, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung ý tứ van cầu nhìn hắn, trên bàn tay toàn là nước mắt, bộ ngực tì ở trên đầu gối hắn, dây xích lạnh băng trên chiếc quần, hằn ở trên làn da cô một vệt dài.

“Quay người lại, mông nhếch lên cao.”

Vân Tô Tô nước mắt lưng tròng lắc đầu, luôn miệng nói đừng mà.

“Không cần cũng phải chịu cho tôi!”

Lam Đà giữ chặt cánh tay cô, đè cô xuống thành bồn tắm, một cái tát chụp xuống cặp mông “Quỳ đàng hoàng cho tôi!”

Lại cầm lên chai tinh dầu kia, Vân Tô Tô đã hoàn toàn mất khống chế, xoay người ngồi dưới đất, không ngừng la hét tay đấm chân đá hắn, nắm tay như là gãi ngứa với hắn mà nói chả có chút cảm giác gì, nhưng cô chủ động ra tay là điều hắn không ngờ tới.

“Không, a không! Thả tôi ra, cút đi!”

Tiếng la hét thất thanh, thoát khỏi người hắn liền liều mạng chạy ra ngoài, cửa phòng tắm cô mở không ra được, mắt thấy khuôn mặt hắn ngày càng âm trầm, từng bước ép sát nhìn cô đi tới.

Vân Tô Tô sợ hãi trái tim sớm đã rơi xuống đáy vực, thậm chí khó mà nghĩ tới sự trừng phạt kế tiếp sẽ là cái gì, bị đánh hay là bị thao, có lẽ kết cục vẫn là sẽ bị tra tấn đến chết mà thôi.

“Không…….Không, tha cho tôi……..”

Giữ chặt tay nắm cửa, nước mắt tuyệt vọng rơi đầy khuôn mặt, cô không chút do dự đầu đạp mạnh lên trên cửa kính.

“Vân Tô Tô!”

Lam Đà rống lên đầy giận dữ bước nhanh đi tới, hắn túm lấy mái tóc cô hung hăng ném ở dưới đất, dưới chân trượt một cái, cái ót đụng vào mặt sàn cứng ngắc, hai mắt cô trừng lớn nhìn trần nhà, nước mắt ồ ạt chảy ra.

Cái ót bị đập một cái liền sưng lên, để cho an toàn thì vẫn nên đến bệnh viện làm kiểm tra. Cô thút thít không thôi, do đau hay cảm giác tủi thân, e là đều có, tiếng khóc khiến mấy vị bác sĩ xung quanh như cảm nhận được gì đó, khả năng đã phải chịu đựng kích thích.

Để cô một mình ở trong phòng bệnh yên tĩnh chốc lát chờ kết quả kiểm tra, mấy người bọn họ thì canh giữ ở ngoài cửa phòng. Lam Đà ngồi xổm dưới đất, trong lòng một phen áy náy, nếu hắn đỡ được cô thì đã không khiến cô bị thương thành như vậy.

Cô trùm cái chăn lên khỏi đầu, tiếng hít thở nặng nề như hết hơi, trái tim đau đến tê dại, túm lấy quần áo trước ngực hít vào từng hơi.

Có người đi vào, xốc chăn cô lên, Vân Tô Tô nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Cả người cô được nâng lên không trung, thân hình nho nhỏ mềm mại liền rơi vào cái ôm ấm áp, bị người đàn ông ôm, cái tay trên lưng kia vỗ nhè nhẹ như trấn an, tựa vào vai hắn ấm áp làm sao.

“Chỗ nào bị thương?”

Âm sắc trầm thấp, cô bỗng nhiên mở to mắt, Trịnh Nghị nhẹ nhàng che cái ót cô lại “Nơi này sao?”

Cô gật đầu nghẹn ngào “Đau, đau!”

Ở nơi không nhìn thấy, hắn cười, thanh âm lại phá lệ khàn khàn tựa như dò hỏi “Có muốn đi theo tôi không?”

Vân Tô Tô ôm chặt cổ hắn nói vâng, cô không muốn bị bọn họ thay phiên nhau ngược đãi nữa, dù có đánh cô hay sao đi chăng nữa chỉ cần có thể rời khỏi bọn họ thì muốn gì cũng được.

Trịnh Nghị ôm cô thả xuống giường, sau đó cởi chiếc áo khoác cao bồi rộng thùng thình của hắn ra bọc cả người cô trong đó, lại lần nữa bế cô lên đi ra khỏi phòng bệnh.

Không có ai ngăn cản, cô sợ những người đó xông tới, sợ tới mức lũi đầu sâu vào trong cánh tay hắn, tay vẫn luôn ôm chặt cổ hắn, đính chặt cơ thể mềm mại vào trong lòng ngực người kia.

Ngồi trên xe, hắn mang cô tới một căn phòng trong khách sạn, bên trong phòng khách chất đầy mấy hộp cơm ăn còn thừa lại, dưới đất phòng ngủ khắp nơi đều là quần áo, toàn bộ không gian đều mang hơi thở thuộc về hắn, chiếc giường mềm mại, trên chăn còn lưu lại mùi hương sữa tắm hắn dùng.

Trịnh Nghị gom lại đống quần áo rơi rớt dưới đất, ném hết chúng lên ghế sô pha bên cạnh, thân hình cao lớn ngồi bên cạnh cô, đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực.

“Mấy hôm nay có nhớ tôi hay không?”

“…… Có.”

Cặp mắt đào hoa của hắn khẽ nhếch lên “Nói thật đi.”

“Không có.” Vân Tô Tô khụt khịt cái mũi “Tôi sợ……..Không có dám.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận