Chương 139

Đường Miên luôn cảm thấy Tả Triều Chi có hơi cổ quái, từ lúc tới bồn nước nóng, hai người lưu luyến bịn rịn, nhưng mới bảy ngày trôi qua mà hắn đã có phần lạnh nhạt, ít nhất là đối với Đường Miên, nàng cảm thấy hắn đã mất đi sự nồng nhiệt với mình.
Lấy một ví dụ, đêm hôm trước, Đường Miên khỏa thân nằm sẵn trong giường chờ hắn, nhưng sau khi Tả Triều Chi leo lên giường, hắn chỉ vỗ vỗ hai cái vào cái mông tròn tròn của nàng, sờ nắn da thịt non mềm của nàng một lúc rồi bảo nàng ngoan một chút, nên đi ngủ sớm, sau đó thì để nàng quay lưng lại với mình, ôm này thật chặt từ phía sau.
Nếu nói hắn không phản ứng lại chút nào thì cũng không hẳn, rõ ràng nàng cảm nhận được cự vật của hắn có cạ vào mông mình, còn lượn quanh mấy vòng, thậm chí lúc nàng mơ màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, hắn còn lặng lẽ rời giường, một lúc sau mới quay lại, cả người vương khí lạnh.
Lại nói chuyện sáng sớm hôm qua, Đường Đường chủ động nắm lấy dục vọng đang phát sưng của hắn, hắn lại thản nhiên rút chủy thủ* của mình ra, nói với nàng rằng: “Ngoan, đừng làm loạn nữa nào.”
*Chủy thủ: cách gọi khác của dương vật (cự vật, côn thịt, cây…)
Tả Triều Chi lủi đi cũng thật nhanh gọn, chỉ còn lại một mình Đường Đường ngây ngốc ôm con mèo trên tay.
“Meo!” Sau khi hai người họ thành hôn, Miêu nữ hoàng đã phải hứng chịu đủ sự ghẻ lạnh, giờ đây đang vô cùng dính người.
Tả Triều Chi nhét mèo vào lòng Đường Miên xong bèn chạy mất dạng, chỉ để lại một mình nàng ngồi chơi bóng với con mèo dưới giàn hoa, chơi được nửa canh giờ, Trà Trà mới hài lòng cùng quản sự đi câu cá.
Bấy giờ Đường Miên có thể chắc chắn được là Tả Triều Chi có vấn đề, hắn đang tránh né nàng, không muốn động vào nàng, điều này làm dấy lên sự nghi ngờ trong lòng Đường Miên.
“Lẽ nào chàng ấy hết thích ta rồi?” Mặc dù cảm thấy không có khả năng này nhưng trong lòng nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác tủi thân, nghĩ vậy thôi mà nàng đã muốn khóc rồi.
Rồi nàng cũng nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
Trừ việc không muốn động vào người nàng ra, thì Tả Triều Chi vẫn đối đãi với nàng giống như cũ, thậm chí có thể nói là tốt hơn lúc trước một chút.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, Đường Miên lại thấy giường chiếu trống không, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng, lại không kìm được mà suy nghĩ linh tinh: “Chẳng lẽ thôn bên có thị nữ xinh đẹp nào đó đã nhân lúc mình không chú ý đã lên giường với chàng rồi?”
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Đường Miên đã lập tức bị nàng chém đứt
Tả Triều Chi cũng chưa đến mức đó, nữ nhân yêu thích hắn kiếp trước nhiều tới mức không đếm được, mặt dày trèo lên giường cùng hắn ân ái chắc cũng chẳng có ai, vả lại nàng cũng chưa từng thấy Tả Triều Chi động lòng trước ai trong số bọn họ.
Dòng suy nghĩ trong đầu nàng cứ cuộn trào như nước sông, Đường Miên cởi tắm y đang mặc ra, nhìn xuống bộ ngực trắng như tuyết kiêu ngạo của mình, vừa vểnh vừa cứng, sờ thấy cũng khá thích mà, nàng không biết tại sao hồi trước hắn cực kỳ thích sở mỏ lung tung nơi này của mình, mà giờ lại không muốn chạm vào nó nữa?
Suy nghĩ miên man một hồi, Đường Miên mới tự sờ nắn bộ ngực tròn lẳn của mình, thử tự mình tìm ra đáp án xem sao.
“Hay do mình mập lên, cho nên chàng mới không thích nữa?” Trong lúc vô ý, đầu ngón tay nàng quệt phải nhũ hoa trước ngực, cảm giác tê dại lan tỏa khiến Đường Đường khẽ rên rỉ, hoa tân giữa hai chân cứ thế mà ướt rồi.
Từ khi trùng sinh tới nay bất kể đêm ngày, trừ những lần đến thiên quy*, bằng không nàng đều được Tả Triều Chi tận tâm chăm sóc chuyện kia, bây giờ quả thực nàng không quen với cảm giác cô độc trong khuê phòng này.
*thiên quy: chỉ kỳ kinh nguyệt của phụ nữ
Dục vọng không nhanh không chậm xuất hiện, nàng càng lúc càng không chịu nỗi cảm giác trống rỗng này, đuôi mắt Đường Miên hơi đỏ lên, sau khi đấu tranh một hồi, nàng mới cắn chặt môi dưới, thò một tay xuống mò vào giữa hai chân.
Tuy là cách một lớp vải lụa, nhưng chỗ đó của nàng đã ướt đẫm rồi.
Cũng không thể chịu thêm được, Đường Miên đút cho tay vào trong tâm khố, nhẹ nhàng xoa nắn mị châu đang bắt đầu dựng lên, ngón tay lập tức nhầy nhụa nước, nàng chỉ có thể tự an ủi chính mình, khoái cảm li ti len lủi, từ miệng nàng thốt ra những tiếng rên thật khẽ, từng đợt điện lưu truyền đến khiến da đầu nàng tê dại, Đường Miên càng to gan hơn, ngón tay thuận theo cửa hang ướt át đút vào trong thông đạo ấm áp, một tay nàng vừa rút ra cắm vào, một tay còn lại ấn nhẹ hoa hạch phía trên.
Tả Triều Chi trở lại tấm phòng bèn nghe thấy âm thanh động lòng người kia, toàn thân hắn cứng đờ, chỉ cảm thấy cây gậy chứa đầy dục vọng bên dưới thân mình sưng đến đau tấy.
Hắn cắn chặt môi, vốn nên lui ra ngoài, nhưng rốt cuộc lại không ngăn nổi dục vọng trong cơ thể mình, hắn bèn vén tấm mành trưởng đầu giường lên nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến máu huyết của hắn không ngừng sôi trào.
Cơ thể ngọc ngà của nàng nằm sõng soài trên sàn, hai chân mở rộng, bởi vì sung sướng mà không ngừng rên rỉ.
Bóng dáng của Tả Triều Chi đập vào tầm mắt nàng, ngay lập tức, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, cơ thể căng cứng, nàng vừa đạt tới cao trào, lại vừa cảm thấy xấu hổ với hắn.
“Ha… ưm…” Giọng nàng run run, nước mắt vì ngượng ngùng mà chảy xuống, Tả Triều Chi đứng đờ người tại chỗ, nhất thời hắn lại luống cuống không biết phải làm gì.
Ánh mắt của Đường Miên dừng lại giữa háng Tả Triều Chi, trong lòng cảm thấy cực kỳ tủi thân, cuối cùng nàng cũng hỏi: “A Triều, tại sao chàng không đụng vào người ta?”
Ánh mắt nàng vừa xấu hỗ vừa tức giận, khiến Tả Triều Chi thở dài một hơi: “A Cẩm, nguyệt sự của nàng đã chậm mất ba ngày rồi, nàng không có cảm giác gì sao?”
Nếu có thế thì hắn cũng rất muốn động vào người nàng, nhưng tiểu quỷ mơ hồ này không chú ý tới, bản thân hắn cũng không thể giả bộ mình không biết chứ.
Nhu cầu tình dục tràn ngập trong ánh mắt Tả Triều Chi, hắn cúi xuống đỡ Đường Miền dậy, cách một lớp vải, nhưng cự vật của hắn vẫn ngang ngược chĩa thẳng vào âm hộ của nàng.
“Ta rất muốn, Đường Đường, nhưng tiếc là ..” Ngữ điệu lời nói của hắn thật khiến người khác tò mò muốn biết.
Đường Miên mở to hai mắt, cuối cùng nàng cũng hiểu ý hắn muốn nói, mặt nàng lập tức đỏ ửng lên.
Tả Triều Chi cởi nội khố của Đường Miên ra, sau rồi hắn thả dục vọng đang tức giận kìm nén kia của mình, vỗ vỗ vào mông của nàng: “Kẹp cho tốt, đừng để ta bắn vào trong.” Côn thịt lồi lõm rút ra rút vào huyệt khẩu của nàng, sau đó bắn ra.
“Ha a a a..” Sau khi lên đỉnh, hoa huyệt Đường Miên vô cùng mẫn cảm, vì bị côn thịt giày xéo mà tiết ra rất nhiều chất dịch, Tả Triều Chi sớm đã sắp không trụ nổi nữa, hắn gắt gao đè chân nàng xuống, côn thịt ma sát bên kẽ thịt mấy hồi, nhưng quy đầu lại không vào bên trong huyệt khẩu, hắn nhịn được không đút vào trong, cứ thế co rút hơn trăm hồi hắn mới gầm lên một tiếng khe khẽ, đoạn lại bắt tinh dịch vào trong mị huyệt, tinh dịch tràn đầy bên trong cơ thể nàng.
Đường Miên đỏ mặt: “Không phải nói là không đút vào trong sao?”
Tả Triều Chi nằm xuống người nàng, thở hổn hển: “Thật sự không nhịn được.”
“Vậy có ảnh hưởng đến bảo bảo không?” Đường Đường căng thẳng.
“Còn chưa biết là có hay không mà?” Tả Triều Chi khẽ than.
“Không được, không được, chàng mau đứng dậy, nhỡ may đè trúng bảo bảo thì nguy!”
Đường Miên đẫy Tả Triều Chi ra, hắn bị nàng ruồng bỏ, đột nhiên lại hết hứng sau cơn kích tình vừa rồi.
“Mau mời lớn phu tới đây!” Đường Miên nhăn mày, bộ dạng hung dữ trừng mắt nhìn hắn, Tả Triều Chi thực sự bất lực.
Thật ra đã sớm mời lớn phu tới rồi, đang đợi ở lớn sảnh.
Có điều tốt nhất chưa nên nói chuyện này với Đường Miên, Tả Triều Chi có dự cảm, nếu Đường Miên biết lớn phu đã đợi ở ngoài rồi, chắc chắn nàng sẽ tức giận lắm.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng lão lớn phu mặt mũi hiền từ phúc hậu cũng xác thực lại suy đoán của Tả Triều Chi: “Chúc mừng lớn tướng quân, chúc mừng phu nhân, quả thực phu nhân nhà ta đã có hỉ mạch được hơn một tháng rồi.”
Lão lớn phu này là một lão nhân trong quân doanh, y thuật rất đáng tin tưởng.
Đường Miên và Tả Triều Chi nhìn nhau không nói gì, nhưng ánh mắt hai người đã nói lên tất cả.
Bọn họ đợi mười năm, cuối cùng cũng có con rồi!
“A Triều, có phải chàng khóc không?”
Sau khi lão lớn phu rời khỏi, Đường Miên đã hỏi hắn như vậy.
“Ta không có.” Một nam tử hán như hắn sao có thể thừa nhận như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận