Chương 139

Đỗ Yểu Yểu cởi đồ Thẩm Giai ra như đang lột vỏ một món quà. Trước tiên, nàng cởi nút thắt trước eo hắn, cởi áo khoác xuống, cuối cùng là trung y và tiết khố.
Hiện ra trước mắt nàng là bờ vai rộng rãi, vòng eo thon, đôi chân vừa dài vừa thẳng, thêm cả gương mặt anh tuấn cùng với dương vật to dài. Vóc người này quả là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế, được đo ni đóng giày cho nữ nhân mà.
Đỗ Yểu Yểu nằm trên người Thẩm Giai rồi hôn từ mặt mũi hắn đến khóe môi, xuống cổ như cách hắn đã làm với nàng trước đây.
Sau một cái hôn êm ái lên bờ ngực trắng trẻo, nàng cầm cổ tay từng bị rạch của hắn lên hôn: “Còn đau không?”
Vết sẹo này để lại từ chuyến đi Nam Chiếu, trái tim Thẩm Giai như tan chảy, hắn lắc đầu: “Có bà xã nên hết đau rồi.”
“Xem chàng có ngốc không chứ?” Đỗ Yểu Yểu vân vê núm vú trước ngực hắn rồi cúi đầu mút thật mạnh.
“Ưm… Bà xã đừng…”
Nỗi đê mê ập tới, Thẩm Giai ngưỡng cổ lên thở dốc, bụng cũng vô thức ưỡn lên.
“Đừng cái gì mà đừng?” Đỗ Yểu Yểu liếm đầu ti hắn, mơ hồ hỏi: “Không muốn ta mút à?”
“Chịu không nổi…” Thẩm Giai khó lòng dằn được, mím môi.
“Mọi khi chàng làm ta cũng đâu quan tâm ta có chịu nổi không đâu?”Đỗ Yểu Yểu xấu xa day nhẹ hai núm vú khiến Thẩm Giai không ngừng bật ra những tiếng rên rỉ trầm bổng.
Đến khi mặt và khóe mắt hắn ửng hồng, nàng mới nhàn nhã buông ra và tiếp tục xuống dưới.
Chiếc bụng gầy nhẵn bóng như ngọc, chỉ có một tỳ vết là vết sẹo dài bằng nửa ngón tay.
Đầu ngón tay Đỗ Yểu Yểu lướt qua vết sẹo ấy, nàng hỏi: “Này là bị thương ở Kim Đô à?”
“Ừm.”
“Trúng một nhát, trên kiếm có kịch độc…” Đỗ Yểu Yểu nỉ non lời Lục Nhân từng nói.
Thẩm Giai tiếp lời: “Không bằng một phần mười nỗi đau mất đi Yểu Yểu.”
Đỗ Yểu Yểu cười khúc khích. Quả thật lúc ấy nàng không tin tưởng Thẩm Giai chút nào. Có lẽ tình cảm phải cần thời gian mới chứng minh được.
Nàng liếm vết sẹo đã lành của hắn, giả vờ oán trách: “Xấu ghê, rảnh thì bảo Thái y kê thuốc trừ sẹo bôi đi.”
“Yểu Yểu chê à?” Thẩm Giai đặt tay lên đầu nàng.
“Siêu chê.” Đỗ Yểu Yểu tiếp tục đi xuống, vùi đầu vào giữa hai chân hắn rồi hôn Tiểu Thẩm Giai: “Chàng là của ta.” Nàng rất đau lòng khi thấy hắn bị thương.
“Bà xã…” Thẩm Giai được voi đòi tiên, đưa quy đầu lại gần miệng nàng.
Đỗ Yểu Yểu hào phóng há miệng ra ngậm.
“Ưm! Bà xã…” Thẩm Giai mừng rỡ reo lên. Vì ngậm đầu côn thịt nên cái miệng nhỏ nhắn của Đỗ Yểu Yểu bị căng tròn ra.
Nàng chầm chậm mút mát quy đầu như đang uống nước vải, đầu lưỡi cứ chạm vào cái lỗ trên đỉnh quy đầu.
Thẩm Giai siết chặt khăn trải giường, nhịp thở dần trở nên dồn dập. Hắn cúi mắt nhìn người đang ngấu nghiến thằng nhỏ của mình. Gương mặt nàng nhễ nhại mồ hôi, hàng mi đen cụp xuống, sống mũi hơi nhăn lại, bờ môi nhỏ xíu, hồng hồng vòng lấy đầu côn thịt.
Nàng không ngậm được hết nên nước miếng chảy ra khỏi miệng.
Cú đả kích cả về thể xác lẫn thị giác kéo khoái cảm ập đến, hắn nhấc hông lên, rên rỉ: “Thích quá bà xã…”
Đỗ Yểu Yểu nhéo đùi trong của Thẩm Giai ra hiệu hắn đừng cựa quậy.
Lỗ niệu đạo bắt đầu tiết chất dịch trắng đục ra. Nàng cúi xuống sâu hơn, nuốt đến nửa cây gậy.
Rồi nàng nhấp nhô lên xuống, côn thịt ra ra vào trong miệng. Khuôn miệng trơn trượt siết chặt thân gậy, chóp đỉnh thì giật nảy ở trong đó một cách hưng phấn.
“Bảo bối, ăn nhiều nữa…” Thẩm Giai thúc giục.
Đỗ Yểu Yểu cố kìm nén cảm giác khó chịu, hít sâu một hơi rồi ngậm đến gốc dương vật.
Vòm họng nhạy cảm chạm phải vật lạ nên buồn nôn do phản ứng sinh lý, lại nuốt hút quy đầu sâu hơn. Chóp đỉnh ma sát với thịt mềm trong cổ họng khiến cả hai người đều bật một tiếng rên dài.
Thẩm Giai thoải mái nhưng Đỗ Yểu Yểu thì cố gắng chịu đựng.
Hắn thấy tóc mai nàng đẫm mồ hôi, khóe mắt ứa lệ thì xót xa ngăn cản: “Thôi, bảo bối đừng ăn nữa…”
Tuy nhiên, Đỗ Yểu Yểu lại một lòng một dạ muốn giành về cho mình một ván thắng trên giường. Thế là nàng hơi thả lòng miệng ra, chưa chờ Thẩm Giai phản ứng đã ngậm lấy thật sâu một lần nữa.
Vòm họng thít chặt như hàng ngàn cái miệng nhỏ hút lấy lỗ sáo của hắn và nuốt tinh hoa trong đó một cách mãnh liệt.
Thẩm Giai run bần bật, đầu óc choáng váng, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ: “Yểu Yểu, ta sắp chết vì nàng rồi…”
Vào giây phút hắn sung sướng nhất, Đỗ Yểu Yểu nhả ra, đợi thân gậy dịu lại rồi tiếp tục nuốt trọn.
“Ư! Lão bà…” Thẩm Giai bật tiếng rên thật dài.
Liên tục mấy chục lần như thế nên hắn không chịu nổi nữa, cây gật sắt phồng lên trông thấy, quy đầu thì căng tròn, run run như thể chỉ cần bị kích thích thêm vài lần nữa là sẽ bắn ra.
Đỗ Yểu Yểu lại cứ liếm mút trọn dương vật như ban nãy. Thẩm Giai chạm phải vòm họng nàng, eo tức thì tê dại, cảm thấy sắp không kiềm được nữa bèn vịn vào đầu nàng: “Bảo bối, ta sắp bắn…”
Bỗng nhiên, hai ngón tay của Đỗ Yểu Yểu bóp phần gốc của dương vật rồi đong đưa cổ, cọ xát lỗ sáo liên tục.
Nỗi sung sướng ngất trời phút chốc như sóng vỗ bao trùm lấy hắn, dục vọng đã đầy nước nhưng không tài nào bắn ra nổi. Thẩm Giai co giật mấy lần, sốt ruột cầu xin: “Bảo bối, bà xã, ta muốn bắn, cho ta bắn đi mà…”
Song, Đỗ Yểu Yểu vẫn không buông tay. Nàng ngước mắt lén nhìn Thẩm Giai. Mặt hắn đỏ như màu ráng chiều, đôi mắt ầng ậng nước, cắn bờ môi mỏng chịu đựng ham muốn mãnh liệt. Dáng vẻ khi bị giày vò vượt quá sức chịu đựng đây mà.
“Yểu Yểu, xin nàng… Bà xã là nhất… Xin bảo bối đó… Ta muốn bắn…”
Thẩm Giai thấy biểu cảm như chú mèo lặng lẽ làm chuyện xấu của Đỗ Yểu Yểu thì hiểu ngay nàng muốn gì, dùng hết lời ngon ngọt dỗ dành nàng.
Bấy giờ Đỗ Yểu Yểu mới hài lòng, buông lỏng thân gậy ra. Từng dòng chất lỏng trắng đục giội nhanh vào họng khiến nàng bị sặc, muốn ho ra nhưng lại nghe thấy tiếng thở hắt đầy thoải mái của Thẩm Giai thì nhịn xuống, chờ hắn qua cao trào.
“Ọe… Khụ khụ…”
Hắn vừa bắn xong thì nàng đã nằm sấp bên mép giường mà vừa ho vừa nôn ra.
Thẩm Giai bắn nhiều quá nên nàng lỡ nuốt một phần xuống bụng, còn lại thật sự là nuốt không trôi.
Vì nàng vốn đâu có sở thích ăn tinh dịch.
Thẩm Giai hoàn hồn, khoác áo vào rồi rót ly nước, vỗ lưng nàng: “Bà xã vất vả rồi.”
Đỗ Yểu Yểu súc miệng, lấy khăn lau rồi hừ lạnh: “Một câu vất vả thế là xong rồi à?”
Thẩm Giai bèn hôn lên mí mắt ướt đẫm của nàng rồi hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm: “Ta và Tiểu Thẩm Giai đều sướng muốn chết! Miệng bà xã sao mà tuyệt thế này, làm ta bán sống bán chết luôn! Giỏi quá chừng!”
“Phải vậy chứ.” Đỗ Yểu Yểu chỉ vào giường ra hiệu hắn nằm xuống: “Đến giờ cho Tiểu Yểu Yểu ăn rồi.”
Trong lúc làm miệng cho hắn, phía dưới nàng cũng đã ướt át, miệng huyệt chảy rất nhiều nước, bên trong cũng ngứa ngáy khó chịu.
Thẩm Giai nghe lời nằm xuống, Đỗ Yểu Yểu cưỡi trên côn thịt. Quy đầu lỡ quẹt qua hạt đậu, lại làm tiểu huyệt chảy nước ra thêm nữa.
“Yểu Yểu thèm rồi này.” Thẩm Giai đẩy hông lên, ám chỉ nàng ngồi xuống nuốt nguyên căn.

Bình luận

Để lại bình luận