Chương 14

“Tê… thật lạnh!”
Khi Trịnh Trúc Nghĩa đem Cố Thiển Thiền đặt lên bàn kiến trong suốt, Cố Thiển Thiền cảm thấy lạnh, theo bản năng ôm lấy cổ Trịnh Trúc Nghĩa, không muốn bị hắn buông xuống.
“A a… thì raThiển Thiển không muốn xa tôi nha.”
Trịnh Trúc Nghĩa khẽ cười một tiếng, bị động tác nhỏ của cô làm cho mềm lòng .
“Ngoan…”
Bất quá khi Trịnh Trúc Nghĩa đem Cố Thiển Thiền đặt ở trên bàn. Cách mong mỏng vải vóc của đầm trắng, cũng đỡ làm cho bàn kiếng lạnh như băng tiếp xúc da thịt Cố Thiển Thiền. Cô không biết Trịnh Trúc Nghĩa muốn làm cái gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Trịnh Trúc Nghĩa nhìn xuống cô gái bên dưới, lúc này cô gái đã không phải là bạn ngồi cùng bàn hắn , người mà hắn chỉ có thể nhìn cũng không thể . Cô bây giờ đang ở trước mặt hắn, mặc cho hắn bày bố.
vải vóc mong mỏng vải vóc căn bản che được vóc dáng xinh đẹp của cô gái. cập vυ” xinh đẹp lộ ra gần nửa, mặc dù không phải là vυ” to, nhưng hai rãnh ngực lại vô cùng mê người, lớp vải màu trắng cũng không che giấu được hai hạt trân châu đỏ hồng. Xuống chút nữa là eo thon mê người, vùng bụng phẳng lỳ… Còn có làn váy nữa ẩn nữa che vùng tam giác thần bí.
Trịnh Trúc Nghĩa cũng không gấp gáp vén tà váy lên, chẳng qua là điều chỉnh tư thế ngồi của Cố Thiển Thiền, khiến cho cô hơn nửa người cũng nằm ở trên bàn kiếng, chỉ có bắp chân treo ở bên ngoài. Sau đó bắt lấy đôi chân nhỏ đang đá loạn vì bất an của cô gái, từ dưới đi lên, từ từ mò mẫm đi lên.
“Hắc… Nhột… Không muốn… Không muốn sờ…”
Hai tay Cố Thiển Thiền không biết nên để nơi nào, mò tới bên mép bàn, ngón tay nắm lấy thật chặc. hai chân Cố Thiển Thiền cũng là một trong những điểm nhạy cảm , trước kia Trịnh Trúc Nghĩa đã từng “Vô tình” đυ.ng phải bắp đùi Cố Thiển Thiền, cô gái nhất thời liền toàn thân run lên, nhạy cảm có phải hay không. Sau đó, Trịnh Trúc Nghĩa liền luôn là “Vô tình” đυ.ng phải Cố Thiển Thiền, Cố Thiển Thiền mỗi lần đều đỏ mặt, còn phải lễ phép nói “Không quan hệ” …
“A a… Có phải có cảm giác hay không? Thiển Thiển ướt sao?”
Trịnh Trúc Nghĩa sờ rất chậm, ngón tay còn cố ý ở trên làn da nhạy cảm lộn xộn.
“ưʍ… Không có…”
Cố Thiển Thiền không chịu nổi nhấc chân muốn đá, lại bị Trịnh Trúc Nghĩa bắt lại.
“Thiển Thiển không ngoan nga…”
“A…”
Trịnh Trúc Nghĩa nắm mắt cá chân cô dùng sức nhấc lên, chỉ nghe Cố Thiển Thiền kêu lên một tiếng, một cái chân bị Trịnh Trúc Nghĩa thật to kéo ra nâng cao lên, tư mật chỗ thoáng chốc bại lộ ra.
“Chớ… Trịnh Trúc Nghĩa… Buông ra ta…”
Nằm ở trên bàn kiếng phòng khách , thậm chí Cố Thiển Thiền vừa quay đầu loáng thoáng có thể nhìn thấy sân cỏ bên ngoài phòng khách, mà cô lại bị đè trên bàn xấu hổ như vậy, địa phương tư mật nhất thời lên bại lộ ra trong không khí. Cố Thiển Thiền xấu hổ không chịu nổi, giật giật bắp chân nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi sức lực của người kia.
“Ai… Thiển Thiển, em còn chưa ngoan a…”
Trịnh Trúc Nghĩa thở dài nói. giọng hắn quá mức nghiêm túc, thiếu chút nữa đã làm cho Cố Thiển Thiền tưởng rằng cô thật sự làm sai.
Trịnh Trúc Nghĩa vừa dứt lời, dùng sức đem Cố Thiển Thiền hướng mình kéo gần, Cố Thiển Thiền chỉ cảm thấy thân thể rung động một trận, cho khi cái mông sắp rơi xuống mới dừng lại, ngay sau đó làm váy trắng tinh lập tức bị vén lên nửa người trên, hạ thể Cố Thiển Thiền lần này hoàn toàn bại lộ ra.
“Không muốn… Trịnh Trúc Nghĩa không muốn…”
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên bàn, Cố Thiển Thiền tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Thiển Thiển thật là một đứa nhỏ lừa gạt. Rõ ràng đã ướt.”
Trịnh Trúc Nghĩa căn bản không để ý cô khóc nháo, cởi xuống đôi giày xuống, sau đó hắn đem đùi phải nâng cao đặt ở trên vai, một tay ngăn chận chân trái của cô phòng ngừa cô lộn xộn, một tay khác hướng hoa huyệt thăm dò loạn xạ ,cuối cùng đem tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ hướng bên miệng Cố Thiển Thiền.
dâʍ ŧᏂủy̠ ngay tại bên miệng, Cố Thiển Thiền theo bản năng ngừng thở.
Dối gạt mình đó không phải từ cô tiết ra, đó không phải là cô!
“Thiển Thiển… Mở mắt ra… Không nên để cho tôi nói lần thứ hai.”
Trịnh Trúc Nghĩa thấy cô nhắm chặc hai mắt, một bộ dáng vẻ dtự lừa gạt bản thân, nhẹ nhàng than thở, tiếng ra lệnh rất nhẹ, thậm chí đều không nghe ra mệnh lệnh, nhưng Cố Thiển Thiền đã khuất phục từ trong xương, mở mắt ra, khóe mắt lóe lên nước mắt, cô thật sự là sợ Trịnh Trúc Nghĩa hỉ nộ vô thường.
“Thật ngoan… Há miệng… Nếm thử một chút mình mùi vị.”
Trịnh Trúc Nghĩa đưa ngón tay để ở đôi môi mím chặt của Cố Thiển Thiền , giọng nói trầm thấp mang âm sắc thanh âm đè nén ra lệnh, Cố Thiển Thiền từ từ há miệng, mặc cho Trịnh Trúc Nghĩa đưa ngón tay vào miệng mình. Trong lúc nhất thời trong cổ họng đều là vị dâʍ ŧᏂủy̠
“Ngô ngô ngô… đừng…”
Cố Thiển Thiền bị ngón tay hắn quậy đến không nói ra một câu đầy đủ, nhưng lại không dám hạ miệng cắn, nước miếng dọc theo miệng không thể khép lại , chảy tới trên gương mặt, da^ʍ mỹ cực kỳ.
Trịnh Trúc Nghĩa rốt cuộc bỏ qua cho cô. Đem chân trái của cô nâng cao, lần này vác trên bả vai, mà treo ở htrên cách tay phải của hắn. Cố Thiển Thiền không biết hắn muốn làm gì, trừng mắt to nhìn Trịnh Trúc Nghĩa , sau đó cúi đầu gần hoa huyệt của cô. Ngay sau đó hình như có một vật cứng mở hoa huyệt, nhưng chẳng qua là mở rất cạn, Cố Thiển Thiền bất tri bất giác ý thức được đó là lỗ mũi Trịnh Trúc Nghĩa.
“Thiển Thiển mùi vị thật là thơm.”
Trịnh Trúc Nghĩa giống như tên biếи ŧɦái vậy, bệnh hoạn si mê mùi thơm trên người Cố Thiển Thiền. Hắn dùng lỗ mũi đặt trước hoa huyệt thật sâu ngửi một cái, sau đó chậm rãi xê dịch đầu, sẽ dùng lỗ mũi cắm vào hoa huyệt.
“A! … Không được… Thật là bẩn… Trịnh Trúc Nghĩa không muốn…”
Cố Thiển Thiền xấu hổ không chịu nổi, nơi đó… hắn lại dùng lỗ mũi để ở nơi đó… Tại sao có thể như vậy! Nhưng là… sao thân thể lại nóng như vậy… Nhỏ huyệt thật là nhột… Không được… Cố Thiển Thiền… cô không thể… Nhất định là ảo giác!
Lúc này Cố Thiển Thiền chân trái còn mang đôi giày thủy tinh, năm ngón chân phải vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà co lại, vô tội bị giam cầm ở trên bả vai Trịnh Trúc Nghĩa. Hai chân tách ra thật to, hạ thể của cô gái bị vật cái đồ to to lông xù chiếm giữ, nhìn qua phá lệ làm cho mạch máu như muốn nổ tung.
“Chảy như vậy nhiều nước? Thiển Thiển thật đúng là tiểu tao hóa.”
Trịnh Trúc Nghĩa rút ra lỗ mũi bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, không cho Cố Thiển Thiền cơ hội thở dốc, lưỡi to sần sùi ngay sau đó đi vào!
“A! Không muốn… .. Thật thoải mái… Không thể… Trịnh Trúc Nghĩa… hu hu hu… Thật là bẩn…”
Cố Thiển Thiền muốn cự tuyệt, nhưng là thân thể nhưng chẳng biết tại sao lại thích loại đối đãi biếи ŧɦái này, hoa huyệt hoàn toàn làm tráu với chủ Nhân của nó từng trận vui sướиɠ co rúc lại, cl dưới sự xâm lấn của đầu lưỡi từ từ co bóp.
Trịnh Trúc Nghĩa cảm thấy thân thể cô biến hóa, thầm cười một tiếng, càng ra sức đem đầu lưỡi thật vào hoa huyệt , vừa dùng cái lưỡi to sần sùi ở trong hoa huyệt làm loạn, một bên không ngừng hút hết dâʍ ŧᏂủy̠ của Cố Thiển Thiền.
“Ô ô ô… Không cần… Đi ra… Không được… Muốn tiểu a… Ô ô ô…”
Cố Thiển Thiền bị kɦoáı ƈảʍ hành hạ đến phát ra một trận mất khống chế kêu to. Thiếu nữ mới lần đầu nhạy cảm không chịu nổi chuyện như này, huống chi Trịnh Trúc Nghĩa cố ý trêu đùa, một lòng muốn cô thoải mái.
“lủm bủm…”
Cố Thiển Thiền không biết có phải mình nghe nhầm không, cô nghe được địa phương mắc cở kia truyền tới âm thanh “lủm bủm ” tiếng nước chảy, hạ thể hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô mà vẫn còn nước chảy, giống như là bị ai mở ra chốt ra vậy, căn bản không ngừng được!
Trịnh Trúc Nghĩa càng ra sức dùng đầu lưỡi hầu hạ hoa huyệt, chỉ chốc lát sau Cố Thiển Thiền liền phát ra một trận thét chói tai, trong hoa huyệt lại phun ra như thủy triều!
“Thiển Thiển có nhiều nước tôi uống mãi không hết.”
Trịnh Trúc Nghĩa ngẩng đầu. Hướng về phía Cố Thiển Thiền lộ ra một cười ôn hòa. Nụ cười này tỏ ra phá lệ chói mắt.
“A ngứa…”
Cao triều đi qua người càng nhạy cảm, Cố Thiển Thiền vô lực nằm lên bàn thở dốc. Nghe được lời nói Trịnh Trúc Nghĩa theo bản năng muốn thu chân, nhưng hai chân vẫn như cũ bị giam cầm, vùиɠ ҡíи vẫn tiếp tục lộ ra.
“hu hu hu hu…”
Cố Thiển Thiền kịp thời phản ứng, không nhịn được xấu hổ khóc rống lên. Cô lại… Lại ở tình cảnh bị cưỡng bách mà cảm thấy thoải mái, Cố Thiển Thiền cảm thấy mình nhất định là biếи ŧɦái, cô rõ ràng là bị cưỡng bách… Tại sao có thể cảm thấy thoải mái? !
“Khóc cái gì, thật là không được tự nhiên. Rõ ràng rất hưởng thụ. Thoải mái xong rồi lại giả bộ thuần, Thiển Thiển, dù em có khóc lớn hơn nữa, tôi cũng phải thao em nha.”
Trịnh Trúc Nghĩa nói lời này giống như nói “Kim Thiên Thiên khí rất tốt” vậy vô cùng bình thường, một tia uy hϊếp cũng không có. Hắn luôn có thể đáng sợ nói như một câu chuyện thường ngày.
Cố Thiển Thiền cắn môi, không dám khóc nữa. Nhưng rõ ràng ngày hôm qua cô vẫn còn là một cô gái đơn thuần a… Tại sao, Trịnh Trúc Nghĩa phải đem cô kéo vào vực sâu đang sợ này?
“Tốt lắm. Nên được thưởng, ôm em đi ngắm hoa. Thiển Thiển không phải thích nhất hoa anh thảo sao? Nơi này mỗi một đóa hoa đều là vì em trồng .”
Trịnh Trúc Nghĩa cởi xuống chiếc giày cuối cùng trên chân Cố Thiển Thiền, nhẹ nhàng sửa sang lại vầy cho cô, đem cô công chúa ôm vào trong ngực. Đi ra phòng khách.

Bình luận

Để lại bình luận