Chương 14

Người đàn ông khẽ thở dài, trứng rung dừng lại, mười giây sau bị chỉnh lên mức cao nhất.

Người trong lồng nhảy lên kịch liệt như con mèo đang hoảng sợ, hốt hoảng kêu lên: “Chủ nhân…!”

“Chủ nhân dừng lại, xin chủ nhân hãy dừng lại đi!!”

Quả nhiên nó đã được dừng lại.

Sau đó, chủ nhân của đôi chân đó đi lại gần, Dịch Nhữ mềm nhũn nằm trong lồng, cơ thể run rẩy khi thấy người đàn ông đến gần.

Người đàn ông đứng yên bên cạnh chiếc lồng sắt, mà chiếc lồng của Dịch Nhữ chỉ cao đến đầu gối của đối phương nên cô không nhìn rõ mặt người đó.

Chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Ừ, giữa chúng ta không có nhiều quy tắc, chỉ có hai yêu cầu, không được bỏ trốn và tan làm phải về nhà đúng giờ.”

Những giọt nước mắt từ lông mi của Dịch Nhữ rơi xuống làn da, ấp úng nói: “… Được.”

“Nhưng tuần này bé cưng,” người đàn ông xưng hô vô cùng thân mật, giọng điệu tuy ôn hòa nhưng lại tràn đầy cảm giác áp bức, đặc biệt là mấy câu kế tiếp: “Không chỉ chuyển nhà mà còn lắp máy cảm biến không khí, đang trốn ai vậy?”

Dịch Nhữ khóc không ra nước mắt: “Không có…”

“Vậy thì tốt. Anh còn tưởng có người xấu làm bé cưng sợ, nếu lần sau còn như vậy, chủ nhân sẽ cho bé cưng dọn đến nhà mới của chúng ta luôn nhé.”

Nói xong, người đàn ông đi vòng sang một bên của chiếc lồng, cúi người lấy quả trứng rung bên trong ra, thay bằng ngón tay của mình.

Dịch Nhữ lại cố gắng tránh né, người đàn ông biết rõ còn cố ý hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ anh cũng là kẻ xấu làm cho bé cưng sợ sao?”

Dịch Nhữ không còn cách nào khác chỉ có thể nức nở lắc đầu phủ nhận, sau đó cắn răng và để mặc cho những ngón tay thon dài cứng rắn chọc vào, moi móc hang động bí mật của mình, cả người cô toát ra rất nhiều mồ hôi, từ giả vờ hùa theo biến thành chửi rủa, cho đến khi giọng nói trở nên khàn khàn, cô vừa bị trứng rung và ngón tay cắm vào cùng lúc, co rút đạt cao trào, phun ra rất nhiều dâm thủy.

Dịch Nhữ vẫn thức dậy trong căn nhà thuê của mình như trước.

Khi thức dậy, cạnh gối đã có một chiếc điện thoại di động khác, là loại mới nhất trên thị trường. Dịch Nhữ cắn răng một lúc, bất lực mở ra, bên trong có hai cái sim điện thoại, một cái gốc và một cái cô mới đổi tuần trước.

Khi Dịch Nhữ trở lại làm việc trong công ty vào ngày hôm sau, cô đột nhiên nghe thấy các đồng nghiệp của mình đang thảo luận điều gì đó.

“Các cô có nghe nói đến chuyện con trai duy nhất của nhà họ Phương sẽ trở lại vào tháng tới và bộ phận quản lý cấp cao của công ty sẽ phải trải qua một trận thay máu hoàn toàn hay không.”

“Hả, sao lại như vậy?”

“…”

Tập đoàn của nhà họ Phương chính là trụ sở chính của công ty họ đang làm, bất kể địa vị hay kinh tế, đều đứng đầu thành phố A.

Người đàn ông đó… Da đầu của Dịch Nhữ như tê dại, chẳng lẽ người đàn ông đó thực sự cùng công ty với mình sao.

Trong mấy ngày kế tiếp, Dịch Nhữ không phát hiện ra điều gì bất thường trong công ty.

Chỉ là Hạ Cảnh Chiêu đã đi công tác về, hai tuần nay bọn họ đã liên lạc và làm việc về phần mềm nội bộ của công ty, Dịch Nhữ cần phải gặp anh vì có một số vấn đề cần phải trực tiếp kiểm tra.

Trong suốt quá trình, Dịch Nhữ không bao giờ nhìn thẳng vào mắt Hạ Cảnh Chiêu.

Không quan trọng. Nhiều nhất là mười ngày nữa thì cô cũng sẽ rời đi thôi.

Chỉ là đột nhiên cô nhớ tới những gì người đàn ông đó đã nói, cô thực sự đã gọi tên của Hạ Cảnh Chiêu trong lúc tuyệt vọng nhất sao.

Thật đáng tiếc là cảnh còn người mất. Hơn nữa, Hạ Cảnh Chiêu ghét nhất những trò chơi kinh tởm và dâm đãng này, nếu anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô, anh nhất định sẽ cảm thấy ghê tởm.

Bình luận

Để lại bình luận