Chương 14

Tiểu Đào đúng là nói không lựa lời, sao cái gì cũng dám nói thế.
“Chị……” Lâm Tử Nguyệt mới vừa nói chuyện liền phát hiện giọng nói của mình rấtkhàn.
“Đây, nước mật ong.” Tiểu Đào cười hì hì đưa cho cô một ly nước, “Đây cũng là ảnh đế Tần kêu em chuẩn bị cho chị đấy.”
Lâm Tử Nguyệt cầm lấy, uống ừng ực ừng ực một hơi hết sach. Cuộc làm t̠ình dài hơi kia lấy đi quá nhiều sức lực và nước của cô.
“Đỡ hơn chưa?” Đôi mắt Tiểu Đào sáng lấp lánh.
Lâm Tử Nguyệt gật đầụ
“Ha ha, ảnh đế Tần thao có thoải mái không? Tiểu Đào đặt ly xuống, gấp không chờ nổi hỏi.
Nhớ tới sụe run rẩy mất khống chết hết lần này tới lần khác kia, lòng Lâm Tử Nguyệt còn sợ hãi, mặt mũi trắng bệch.
“Chẳng lẽ anh ấy làm chị đau lắm sao?” Tiểu Đào kinh hãi, “Cũng phải, trông chỗ đó của ảnh đế rấtlớn, người bình thường thật đúng là không thừa nhận được.”
Mặt Lâm Tử Nguyệt chuyển từ trắng sang hồng. Nơi đó của Tần Chiêu đúng là rấtlớn, nhưng động tác của anh lại rấtdịu dàng, làm dạo đầu rấtlâu, cô chảy rấtnhiều dâm thủy̠ rồi anh mới tiến vào.
“Chị gái, có phải chị vẫn còn dư âm hay không?” Tiểu Đào trêu chọc nói.
Cô cầm lấy gương đặt trước mặt Lâm Tử Nguyệt “Chị nhìn xem mặt chị bây giờ nở hoa cỡ nào đi.”
Trong gương, thiếu nữ rữ rỡ như hoa đào, hai mắt giấu tình, hai má phiếm hồng, chính là bị dáng vẻ mới bị yêu thươռg mãnh liệt xong. Đặc biệt hai bờ môi đã hơi hơi sưng lên.
“Kaka, chỗ bị sưng cũng không phải chỉ có mặt thôi đâụ” Tiểu Đào cười xấu xa nói, “Còn có phía dưới, cần em giơ gương cho chị xem không?”
Mặt Lâm Tử Nguyệt đỏ như máu, cô giật gương lại, dỗi nói “Còn không mau về phòng đi ngủ đi.”
Tiểu Đào cười hì hì đứng lên “Ngày mai chúng ta có thể ngủ nướng. Đạo diễn nói ngày mai nghỉ ngơi một ngày, chị điều chỉnh lại trạng thái đi, ngày mốt quay tiếp.”
Trước khi đi, cô ném một ống thuốc mỡ cho Lâm Tử Nguyệt “Ảnh đế Tần bảo em đưa cho chị, chị tự thoa đi, hì hì.”
Lâm Tử Nguyệt cầm lọ thuốc kia, lòng bàn tay bất giác nóng lên, hoa tâm cũng run run.
Ai, Tần Chiêu mang cho cô dư âm thật sự quá lớn.
Cô ngã xuống giường, kéo chăn phủ đầu mình, cô cảm thấy không mặt mũi gặp người khác nữa. Rõ ràng cô chỉ đi xin lỗi thôi, sao lại phát triển thành như vậy chứ?
Thật giống như…… cô chủ động đưa tới cửa, yêu cầu Tần Chiêu thao mình vậy.
A a a a, không sống nổi mất.
Ở trên giường quay cuồng vài vòng, Lâm Tử Nguyệt xốc chăn lên, hít một hơi thật sâụ Sau đó, cô chỉnh đèn đến mức sáng nhất, cởi quần lót, mở hai ͼhân, bày gương ra.

Bình luận

Để lại bình luận