Chương 14

Hắn đã nhịn hơn hai mươi năm, chính là vì phải nhanh lớn lên, thế nhưng còn dám nói hắn nhỏ!

Thẳng đến khi ấm trà vang lên thanh âm sôi sùng sục, mới kịp thời đánh vỡ ảo tưởng của hắn.

Khuynh Thành đổ vào một cái ly nếm thử một ngụm, mếu máo nhíu mày.

“Có chút đắng, là do không thêm đường sao?”

“Chị.” Hắn kêu cô.

“Hả?”

Môi đỏ Khôi Minh cong lên , “Chị có thể nói cho tôi biết một chút, lúc mà còn chưa gặp tôi, thì chị đang làm gì không?”

Nói chuyện phiếm chính là điều cô thích nhất, buông chén trà, “Tiểu Minh muốn nghe cái gì? Chị đã sống qua mấy thế kỷ , em là muốn nghe lịch sử sao?”

“Tôi nghe a bà nói, thật lâu lúc trước chị có thích một thư sinh.”

Khuynh Thành lộ ra tươi cười bình đạm, “A bà đã nói với em?”

“Chỉ là nghe một phần thôi, có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cho tôi không? Tôi cũng muốn nghe chuyện xưa của chị.”

Hắn nhìn như cô cười, ở nơi cô không nhìn thấy, tay nắm chặt đã bán đứng hắn.

“Không có gì để nói, đã là chuyện thật lâu trước kia .”

Khuynh Thành mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy có một ít áp lực, thở dài, cầm lấy cái tẩu, cúi xuống nhặt áo ngoài đã rơi xuống đất ngồi trên sô pha, nằm nghiêng chống đầu, dáng người tinh tế thon dài, áo ngoài chảy xuống, lộ ra xinh đẹp xương quai xanh xinh đẹp

Hắn xoay người hỏi, “Chị không chịu nói cho tôi nghe sao?”

Khuynh Thành đưa lưng về phía hắn, miệng ngậm tẩu nhíu mày, lại lặp lại một lần.

“Cũng không phải chuyện gì hay, đã là chuyện thật lâu về trước.”

“Vậy chị nói cho tôi biết, chị còn thích nam nhân kia sao?”

Mày cô dần dần giãn ra, trầm mặc một lát, Khôi Minh chỉ nghe khẩu khí thở hổn hển từ cô.

“Thích đi.”

A.

“Tôi đã biết.”

Hắn đi nhanh xoay người lên lầu, chân đạp lên thang lầu dùng sức làm nó phát ra kẽo kẹt rung động.

Ngón tay mảnh khảnh nâng cái tẩu, sương trắng lượn lờ ở chung quanh, cô nhấp môi.

Không phải không có cảm giác ra ý tứ của tiểu tử kia, còn có đồ vật, trong quần lót kia, cô sao lại không biết chứ.

Giống như có thứ gì, đang dần thoát ly khống chế, càng ngày càng nắm không được, chỉ mong không phải thật sự, hắn không nên như vậy.

Buổi chiều ngày hôm sau , Tiểu Ải Đầu vội vã tới, cô còn cho rằng hắn là tới hái hoa.

“Ma nữ tiểu thư, mộ địa, mộ địa bên kia bị quật mồ!”

Trái tim đột nhiên nhảy lên, “Ông nói cái gì?”

“ Người quản lý mộ địa nói với tôi, ngôi mồ của thư sinh kia bị người khác đào lên, bên trong cái gì cũng không còn, hoàn toàn trống rỗng, tôi vội vã chạy tới nói cho cô, muốnđi xem hay không a!”

Cô dại ra một lát, đột nhiên từ song sắt cửa lớn tiến vào một người, Khôi Minh nhìn hai người bọn họ, đi tới cửa bước chân dừng lại.

“Làm sao vậy?”

Khuynh Thành nhắn mày nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cô có một vạn loại nghi vấn, những nghi vẫn đó đều chỉ về phía hắn , nhưng cô một câu cũng hỏi không ra được.

Tiểu Ải Đầu nói cho hắn biết chuyện mồ bị quật, Khôi Minh đối diện với tầm mắt cô.

“Cho nên chị hoài nghi là tôi làm?”

Tiểu Ải Đầu a một tiếng, “Sao có thể là ngươi làm!”

Hắn buồn cười , “Đúng vậy, sao tôi lại phải làm, tôi mới từ trường học trở về, còn mua thuốc trị cảm cho chị này.”

Từ trong túi áo hoodie lấy ra kia hộp thuốc trị cảm.

“Không… Chị không hoài nghi em.”

Khuynh Thành thở hổn hển , cúi đầu vén lên áo ngoài thật dài.

“Tiểu Ải Đầu, tôi muốn đên mộ địa xem một chút, phiền toái ông đưa tôi một đoạn đường.”

“Được được, tôi đưa cô đi!”

“Tiểu Minh em ở nhà chờ chị, chị sẽ nhanh trở lại thôi.”

Hắn đáp ứng –được, quay đầu nhìn cô chạy thực nhanh đến cửa xe vận tải ngừng ở đình nhỏ, thẳng đến khi xe chạy xa, hắn mới chậm rì rì đi vào phòng.

Khi thay giày , nhìn đến ống quần màu đen có dấu vết bùn đất không quá rõ ràng , phiền chán –sách– một tiếng, vươn tay đem chúng nó phũi sạch sẽ.

Bình luận

Để lại bình luận