Chương 14

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 14

: Độc hương

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả khoảng sân chùa. Túc Yểu nằm trên giường trong thiện phòng. Đêm ở chùa se lạnh, nàng vùi mình trong chăn, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Bỗng, một mùi hương lạ, ngọt gắt, xộc thẳng vào mũi.

Nó át cả mùi đàn hương.

Túc Yểu mở choàng mắt. Nàng muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể bỗng nặng trĩu. Tay chân mềm oặt, không còn chút sức lực.

“Ưm…” Nàng muốn gọi Thiển Lộ, nhưng cổ họng khô rát, không phát ra tiếng.

Hoảng sợ.

Một nỗi sợ hãi tê dại bò dọc sống lưng. Nàng bị hãm hại!

Cùng lúc đó, một cơn nóng rực, xa lạ bùng lên từ bụng dưới. Nó không giống cơn sốt. Nó… dâm đãng. Nó khiến da thịt nàng ngứa ngáy, khiến nàng vô thức muốn cọ xát.

Nàng cắn mạnh vào môi dưới. Vị máu tanh nồng tràn ra, giúp nàng tỉnh táo được một chút.

Két.

Cửa sổ bị đẩy ra.

Một bóng đen nhảy vào. Túc Yểu trợn trừng mắt. Gã đàn ông đó… là Tần Việt!

“Tiểu mỹ nhân,” gã cười khẩy, tiếng cười của kẻ săn mồi. “Ta đã nói là nàng rất thú vị mà. Để ta xem, ả đàn bà bị từ hôn sẽ lẳng lơ đến mức nào.”

Hơi thở gã phả vào mặt nàng. Cơn nóng trong người Túc Yểu bùng lên dữ dội. Nàng nhắm mắt, dồn hết sức lực, chuẩn bị cắn lưỡi.

Nàng thà chết!

Ngay khi gã sắp chạm vào nàng, một tiếng “Phập” khô khốc vang lên.

Bóng Tần Việt ngã vật ra sau, gục xuống.

Túc Yểu run rẩy mở mắt. Đứng sau gã, là một bóng đen khác, lẳng lặng như một con báo.

“Đừng sợ,” bóng đen đó lên tiếng, giọng khàn khàn. “Các chủ sắp đến.”

Bóng đen vác Tần Việt lên vai, biến mất nhanh như lúc đến.

Các chủ?

Túc Yểu không còn sức suy nghĩ. Cơn nóng trong người đã biến thành một ngọn lửa thiêu đốt. Nàng cảm thấy một dòng nước ấm, xấu hổ… chảy ra từ giữa hai chân.

Nàng… tiểu ra quần sao?

Ngay lúc nàng tuyệt vọng nhất, cánh cửa phòng bật tung.

Hương gỗ đàn hương quen thuộc, xen lẫn mùi gió lạnh, ùa vào.

Là Đông Thanh.

Bình luận

Để lại bình luận