Chương 14

Mộ Dung Tuyết đem Lâm Nhiên đặt ở trên một tấm đệm, trên đệm có bốn cái còng tay, phân biệt đem tứ chi Lâm Nhiên cố định lại, Lâm Nhiên liền như chó nhỏ nằm sấp trên đệm, không thể động đậy.

Mộ Dung Tuyết lại từ giá đựng ven tường cầm lấy một ống xi lanh, ước chừng sẽ dùng thủ đoạn lớn nhỏ nào đối với Lâm Nhiên.

“Chị…… Đừng, không cần như vậy, chủ nhân, chị không thể như vậy!”

Lâm Nhiên không biết đây là cái gì, thanh âm run rẩy, từ tận đáy lòng cảm giác được một tia sợ hãi.

“Em quá ồn ào nha!”

Mộ Dung Tuyết hơi hơi nhíu mày, đem ống tiêm đặt ở một bên, lại từ trên giá cầm lấy xuống một quả bóng bịt miệng màu đen.

“Há miệng.”

Mộ Dung Tuyết đưa ra mệnh lệnh.

Lâm Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi mở ra cái miệng nhỏ.

Mộ Dung Tuyết đem bóng bịt miệng nhét vào cái miệng nhỏ của Lâm Nhiên, sau đó đem dây đai móc vào sau ót cô.

Như vậy, Lâm Nhiên chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô thật nhỏ, hơn nữa không thể câm miệng, cũng không thể nuốt nước miếng, chỉ chốc lát sau, các lỗ nhỏ trên quả cầu liền chảy ra từng sợi chỉ bạc.

Mộ Dung Tuyết lại lần nữa cầm lấy ống tiêm, hút hơn phân nửa ống glyxerin, đứng ở phía sau Lâm Nhiên.

“Ô ô ô…… Ô ô……”

Cảm giác sợ hãi trong lòng của Lâm Nhiên càng thêm mãnh liệt, bất an mà vặn vẹo mông.

“Không được nhúc nhích!”

Mộ Dung Tuyết bang một phát vỗ vào mông Lâm Nhiên, làm Lâm Nhiên sợ tới mức lập tức an tĩnh lại.

Mộ Dung Tuyết đem váy ngắn của Lâm Nhiên kéo lên trên hông, ở đoạn trước của ống tiêm bôi một lớp dầu bôi trơn, loại ống tiêm này không có kim tiêm, sau đó, nàng cũng ở nộn cúc Lâm Nhiên bôi một tầng dầu bôi trơn, nhẹ nhàng xoa nắn, sờ sờ.

“Chờ lát nữa khả năng sẽ có chút không khoẻ, nhưng em nhất định phải nhịn xuống!”

Mộ Dung Tuyết nói, sau đó dùng ống tiêm nhắm ngay nộn cúc đang co rút nhẹ nhẹ, chậm rãi cắm vào.

Lâm Nhiên cảm giác được một cổ dòng nước không ngừng rót vào bên trong nộn cúc của mình, dần dần trở nên khẩn trướng, có chút khó chịu, có cảm giác muốn đi đại tiện, thẳng đến khi bụng nhỏ Lâm Nhiên không chịu nổi nữa, Mộ Dung Tuyết mới đem ống tiêm rút ra.

“Ô ô ô ~”

Lâm Nhiên không ngừng kêu thảm, cảm giác có một cổ đồ vật sắp từ nộn cúc chính mình xông ra ngoài.

“Nhịn xuống, nếu bây giờ em dám phun ra ngoài, chị đảm bảo khiến em được dễ chịu!”

Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói.

Bình luận

Để lại bình luận