Chương 14

“Yêu tinh chết tiệt! Tiểu dâm đãng, lão thử thật muốn đụ chết em!”

“A! đâm nhẹ một chút….đại ca.”

“Ba!”

“Gọi lão công.” Anh ra lệnh, động tác dưới thân vẫn không ngừng.

Khương Hân bị đánh đau muốn chết, quay về quanh quẩn bên bờ vực của dục vọng, giống như nhiều hơn một giây sẽ nhảy xuống đó.

“Lão công, chậm chút, chậm chút! Cầu xin anh…trướng quá a, bên trong đau…..ân, a….”

Anh vui vẻ nghe giọng quyến rũ người của cô, bên trong thật là ấm áp, thịt non mềm quấn lấy anh thật sướng, một cái lại một cái ma sát ở bên ngoài, càng đi vào trong càng siết chặt hơn, dâm thủy không ngừng bị đụ giữ lại, nhìn cô rên rỉ liên tục, anh liền biết cô đã gần đến lúc.

Đưa tay vỗ mạnh vào nửa mông còn lại của cô làm âm đạo co rút khiến anh sướng tới đỉnh điểm.

“A….” Cô vô lực yếu ớt rên rỉ một tiếng, giống như mất tự chủ, hạ thể chảy nước không ngừng được, hai mắt như bị một tầng sương trắng bao phủ, hai tai cũng ù đi, cả người giống như đang bay, vô lực mà nằm sấp vào ghế da phía trước.

Anh từ phía sau chỉ nghe thấy cô rên rỉ một tiếng, lượng lớn tinh dịch liền bắn vào tử cung của cô, ngón chân co quắp, âm đạo co rút thật chặt, bị anh tát một cái.

“Dâm đãng, em muốn kẹp đứt tôi hả!”

Chính là cái tát này làm cô ngất đi, cô không còn chút sức lực nào, vừa cảm thấy nóng lại vừa đau, nhưng cô cũng không muốn nhúc nhích.

“Hí….” Nam nhân phía sau sảng khoái bắn toàn bộ tinh dịch vào trong, âm đạo yếu ớt giữ chặt anh, rút cũng không rút ra được.

Nhìn xương bướm nhô cao của cô, anh không khỏi đưa tay sờ soạng, làn da mịn màng kiến anh yêu thích không buông tay.

Vưu vật.

Khương Hân nằm mơ, mơ thấy dưới chân cô có một con gián, con gián kia lại đang không ngừng bò lên trên đùi của cô. Loại quái vật nhỏ này, là thứ mà cô sợ nhất. Cô dùng sức đập vào người con gián, kết quả lại tự làm mình đau đớn.
Đau đớn dữ dội làm cô tỉnh táo lại, hít một hơi sâu, hoảng sợ đánh giá bề ngoài của căn nhà.
Cô nằm trên một chiếc giường lớn dành cho bốn người, bên ngoài có một cơn gió lượn lờ, chui qua khe hở của cửa sổ sát đất bên cạnh, thổi tới làm cô có thể ngửi được cơn gió hè khoan khái, còn có tiếng ve kêu bên ngoài cửa sổ.
Quay đầu nhìn lại, là một cái sân. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá cây xanh tươi, phản chiếu ở trên cửa kính chiếu thẳng vào trong nhà, lá cây chuyền động theo gió, để cho ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, một tia nắng chiếu thẳng vào tầm mắt, làm cho cô phải nhắm mắt lại.
Cô tự hỏi không biết mình đã đến đây từ lúc nào, bản thân đã ngu bao lâu?
Ánh nắng quá chói mắt, cả người lại rất mệt mỏi. Cô kéo tấm tơ lụa màu trắng ở trên người ra, dù đã mát hơn nhưng vẫn không ngăn cản được sự đau đớn trên cơ thể cô.
Cô muốn cử động hai chân của mình một chút, nhưng đùi vẫn cứ như bị xe nghiền cán qua, đôi mắt tự động chảy ra nước theo sinh lý.
Trên sợi xích sắt này có chỗ khác thường, chân phải có vẻ nặng hơn so với chân trái, cô cố gắng muốn xoay mắt cá chân phải, tiếng động từ xích sắt càng vang lớn hơn.
Cô hoảng sợ dùng chân trái đụng vào, phát hiện có một sợi dây xích đang cột chặt vào trên mắt cá chân của cô, cho dù có đá thế nào cũng đều không đá ra được.
Không phải chứ, còn có loại đam mê như thế này nữa sao!
Cô siết chặt lấy tấm ga trải giường, cắn răng liều mạng muốn đứng dậy. Cô hất tấm chăn trên người xuống, thấy bản thân đang mặc một bộ váy trắng được làm bằng tơ tằm, chất vải dệt mềm nhẫn còn có chút trong suốt. Một đầu của sợi xích đen đã xích chặt vào mắt cá chân tinh xảo của cô, đầu còn lại được gắn chặt vào tường.
Trong lòng cô càng lúc càng hoảng hốt, hoảng sợ muốn thoát khỏi sợi dây xích này. Thế là cô càng dùng sức đề ngồi dậy, lắc lư thứ đồ đang mắc trên cổ chân. Bên trong sợi xích được bọc một lớp lông tơ mềm mại, không làm cô bị thương, nhưng lại không thể trốn thoát được.

Bình luận

Để lại bình luận