Chương 14

Cô vẫn thích giúp đỡ người khác, nhưng sẽ giúp bạn giường theo cách này.

Lê Đông đi ngang qua toilet nữ, một bàn tay vươn ra, chụp vào đuôi tóc cô, kéo ngược vào trong!

Phần tóc đuôi ngựa bị kéo đau, cô nhăn nhó dựa lưng vào tường, chưa kịp định hình mọi chuyện, có một bàn chân thô bạo đạp vào bụng cô!

Trong phòng vệ sinh, ngoại trừ nhóm học sinh nữ kia và cô, không còn ai nữa. Một cô gái cầm một cây chổi chẳng ngang cửa, cô ta quay đầu nhìn bộ dạng Lê Đông đang đau đớn vì bị túm tóc, nước miếng từ một bên mép chảy ra, thật đáng thương. Cô đang chật vật ngẩng đầu nhìn bọn họ, cô ta không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, khóe miệng khẽ nhếch lên một bên.

Một cô gái khác bước đến, có thể nhìn cô ta chính là người dẫn đầu. Cô ta nhìn cô với ánh mắt chán ghét, cặp mắt sắc lạnh híp lại nhìn cô, không chịu được cảm giác khó chịu, cô ta nhíu chật hai hàng lông mày.

“Chính mày là người đã mách giáo viên! Không ngờ lá gan của mày cũng lớn đấy, dám cả gan mách vụ tụi tao hút thuốc cơ à?”

Một cô nữ sinh tóc ngắn khác cũng không vừa, cô ta xông đến, đưa bàn chân ngắn ngủn đang mang một đôi giày trắng, hung dữ đạp vào bụng Lê Đông một cái: “Mày còn dám làm thiếu bài tập, để giáo viên chủ nhiệm không vui, khiến tụi tao phải chịu khổ nghe giáo viên mắng! Lần trước đánh mày một trận rồi, mày không sợ à con nhỏ kia?”

Lê Đông đau đớn đến mức hơi thở cũng trở nên đứt quãng, cô còn chưa kịp lên tiếng thanh minh, đã bị một bàn tay đưa đến mặt, cô nhanh đưa tay lên đỡ, cái tát ấy vừa vặn in hằng lên cánh tay cô.

“Tôi không có…”

“Chuyện này ngoài mày ra, không còn ai biết nữa! Không mày nói thì ai hả? Con khốn này! Thường ngày thấy mày cũng hay im ỉm, cứ tưởng mày kín mồm kín miệng, không ngờ lại đứa âm thầm lẻo mép, chắc là mày muốn ăn đòn chứ gì!”

Một cô gái khác đứng bên cạnh, lúc lắc mái tóc bù xù, cô ta thêm lời vào: “Tôi nghĩ nên đánh con này một trận cho ra trò, vậy nó mới nhớ lâu được.”

“Lại còn to mồm nói không phải nó làm, loại tiện nhân như nó, phải đánh, trừ hậu họa cho chúng ta sau này. Đánh nó đi, để xem lần sau nó còn dám mở miệng nói năng bậy bạ nữa không!”

Lê Đông vùng vẫy, cô cố lồm cồm bò dậy, lại bị đám người kia liên tiếp đá từng cái vào người, khiến cô gần như ngã khuỵu.

Đánh nhau lôi kéo da đầu, tóc tai hỗn độn tản ra, cô ta nắm đầu cô nâng hướng lên trên, muốn đem bàn tay tát vào mặt cô, Lê Đông kiệt sức mà nâng lên cánh tay bảo vệ mặt mình, mấy người cô ta túm lấy tóc cô không ngừng lay động, trong miệng phun ra không ngừng những ngôn ngữ nhục mạ dơ bẩn, nhất là những từ ngữ khó nghe đem ra nhục nhã cô.

“Tôi không, tôi đã nói là tôi không!”

“Đồ đê tiện nhà cô, như thế nào không sớm chết đi! Đem tay cô ta kéo ra cho tôi, tôi hôm nay cần phải xử lý cái miệng ăn nói loạn xạ này của cô ta!”

Lê Đông cố dùng sức túm lấy tóc trên tay, cố gắng dứt đứt mấy sợi tóc vụn vặt, đau đến mức nước mắt chảy thẳng.

Cô chạy đến cửa số hẹp bé trước WC hẹp, hướng ra bên ngoài về phía sân thể dục rống to, “Khương Từ Niên!”

“Kêu ai hả đồ kỹ nữ!” Thanh âm của nữ sinh cầm đầu bén nhọn, hét lên mắng, một chân cô ta đá đầu gối cô bắt cô quỳ trên mặt đất.

Khí ẩm lạnh lẽo ở WC bốc lên, cô đem đầu dán ở khối gạch men sứ lạnh như băng, ở phía sau lưng là vô số cú đá vào eo cô.

Lê Đông quỳ trên mặt đất, chịu đựng đau đớn, dùng sức che lại đầu mình.

“Khương Từ Niên là người cô có thể kêu sao? Cũng không ước lượng mình có mấy cân mấy lượng! Hay cô làm bộ dáng dâm đãng, đem quần áo cởi ra rồi chụp mấy bức ảnh lỏa thể, đưa tới trước mặt anh ta, Khương Từ Niên nói không chừng còn có thể nhìn cô bằng hai mắt nha!”

Bình luận

Để lại bình luận