Chương 14

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 14

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trường học là một tứ hợp viện cổ kính, nhìn vào kiến trúc có thể đoán được chủ nhân của nó yêu hoa tử đằng đến nhường nào. Những bức tường gạch xám được bao phủ bởi sắc tím dịu dàng của những chùm hoa rủ xuống như suối, từ xa nhìn lại tựa như một thiếu nữ e lệ đang nở nụ cười thẹn thùng, dáng người lả lướt trong gió xuân.
Tháng tư về, bươm bướm rập rờn khoe sắc. Mộ Diên và các bạn học nữ thích nhất là trò đuổi bắt bướm trong giờ giải lao. Hôm ấy, mải mê đuổi theo một con bướm ngũ sắc bay nhanh như gió, cô chạy lạc vào hậu viện vắng vẻ lúc nào không hay.
Khác với tiền sảnh ồn ào tiếng đọc bài, hậu viện yên tĩnh đến lạ thường, không một tiếng động. Chỉ có tiếng khóc thút thít, nức nở yếu ớt phát ra từ góc khuất.
Gió lạnh thổi qua, Mộ Diên nổi da gà. Cô tò mò cúi người nhặt một hòn đá nhỏ, ném nhẹ về phía bóng người đang ngồi co ro đằng kia để thăm dò.
“Ai đang ở đó vậy?”
“Á! Đau quá!”
Tiếng khóc bỗng dưng to hơn, pha lẫn sự tức giận. Mộ Diên biết mình đã gây họa nên vội vàng xách váy chạy đến.
Đó là một cậu bé nhỏ nhắn, chừng sáu bảy tuổi, đang ngồi xổm cạnh vườn hoa. Tay cậu cầm một nhánh cây khô, vẽ những vòng tròn loạn xạ trên mặt đất, miệng lẩm bẩm mắng người.
“Cậu bé à, em là con nhà ai thế?” Mộ Diên áy náy sờ lên cái trán bị đá ném trúng của cậu bé, nó hơi sưng đỏ lên một cục.
Cậu bé gạt tay cô ra, miệng vẫn liến thoắng đọc thuộc lòng: “‘Trung dung chi đức là vàng, nay đã đến hồi kết rồi chăng… Tử đằng: Chớ có quây quần với người khác quê!’ Hức…”
“Bây giờ đã qua giờ học rồi, em còn ngồi đây đọc cái này làm gì?” Mộ Diên kéo nhẹ ống tay áo của cậu bé.
Cậu bé nghiêng người né tránh như sợ bị lây bệnh, hừ một tiếng rõ to: “Chị kéo tôi làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Mộ Diên phì cười trước vẻ “ông cụ non” của cậu nhóc: “Vừa nãy chị lỡ tay ném đá trúng em, lo em bị thương nên chị mới lại xem chứ. Ai thèm sàm sỡ em.”
Cậu bé đưa ống tay áo lên quệt mũi, đôi mắt sưng húp vì khóc: “Không bồi thường cho tôi thì tôi làm sao thuộc hết luận ngữ để về nhà đây? Tại chị làm gián đoạn đấy!”
Oan quá! Từ khi nào cô lại trở thành hòn đá cản đường công danh sự nghiệp của cậu nhóc này vậy?
“Cũng không phải là không có cách. Giờ mới là giờ Dậu, nếu em không vội thì chị có thể giúp em học thuộc.” Mộ Diên nhìn cái bàn đá gần đó đã bày sẵn giấy bút và nghiên mực, chắc là cậu bé bị phạt ở đây.
Mắt cậu bé sáng lên: “Thật sao? Vậy cung kính không bằng tuân mệnh! Cảm ơn chị! Tôi họ Phó, tên Dự. Ai cũng gọi tôi là Đường tiểu thiếu gia. Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp chị thật hậu hĩnh.”
Phó Dự thay đổi thái độ nhanh như chớp, lau khô nước mắt rồi nhanh nhảu leo lên ghế đá tròn ngồi.
Mộ Diên khẽ lắc đầu cười khổ, hóa ra là người của Phó gia, thảo nào cái nết bướng bỉnh thế. Cô lấy giấy bút, mài mực, bắt đầu giúp cậu bé chép bài và giảng giải.
Mặt trời hoàng hôn đỏ rực như hòn than hồng muốn thiêu đốt những đám mây nơi chân trời, tỏa ra ánh sáng cam ấm áp và mùi hương đặc trưng của buổi chiều tà.
Phó Dự đói đến mức nhìn mặt trời mà tưởng tượng ra quả trứng vịt muối lòng đỏ béo ngậy, chỉ muốn hái xuống bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Cậu bé dụi dụi mắt, thấy Mộ Diên đã viết xong hai tờ giấy lớn. Nét bút của cô cứng cáp, uyển chuyển, rồng bay phượng múa.
Đã lâu rồi cậu chưa thấy ai viết chữ đẹp như vậy, kể cả mấy ông thầy đồ già.
“Mới rời mắt nửa khắc không giám sát, đã tìm được đồng lõa để gian lận rồi sao?”
Một giọng nói trầm thấp, mang theo sự nghiêm khắc lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng. Phó Dự sợ tới mức nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi. Hóa ra là cha đã bảo Tam ca tới giám sát cậu bé học bài!
“Tam ca! Đừng nói cho cha biết được không? Em biết sai rồi mà!” Phó Dự chạy tới túm chặt lấy cổ tay áo dài của người thanh niên vừa xuất hiện, giọng điệu nghẹn ngào van xin.
Phó Hàn Sinh lạnh lùng giơ tay búng một cái thật mạnh lên trán cậu bé: “Tái phạm thì hình phạt sẽ tăng gấp đôi. Không có ngoại lệ.”
Lúc này, thân ảnh mềm mại ngồi trước bàn đá vẫn điềm nhiên múa bút thành văn, chăm chú chép nốt dòng cuối cùng như không hề hay biết sự hiện diện của người lạ. Phó Hàn Sinh bước tới gần, bóng dáng cao lớn phủ lên người cô: “Dự nhi bình thường rất hay dùng chiêu khổ nhục kế này để lừa người, mong cô nương đừng trách nó.”
Mộ Diên đặt bút xuống, khẽ xoa bóp cổ tay và bả vai đang đau nhức. Cô khép sách lại, xoay người lắc đầu nhẹ, nở nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu ạ. Mặc dù khoa cử đã được bãi bỏ từ lâu, nhưng tinh túy của lão tổ tông để lại thì không thể nào quên được. Tôi cũng phải cảm ơn Phó tiểu thiếu gia vì đã giúp tôi có cơ hội ôn lại chuyện cũ, biết thêm cái mới.”
Mặt trời lặn xuống sau bức tường, ánh nắng cuối ngày chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm của cô gái nhỏ. Phó Hàn Sinh thoáng ngẩn ngơ. So với lần hắn thoáng thấy cô ở trường từ xa, nhìn gần thế này cô càng quyến rũ, sống động hơn gấp bội phần.
Cậu bé Phó Dự trốn sau tà áo dài của Hàn Sinh, mặt đỏ bừng vì xấu hổ khi bị cô nói trúng tim đen. Cậu đi qua chắp tay xin lỗi cô đàng hoàng, rồi xoay người lục trong túi, dúi một miếng sô-cô-la đen vào tay Mộ Diên.
“Đây là Tam ca cho tôi, chỉ còn lại cái duy nhất này thôi. Cho cô đấy, xem như là quà trả ơn dạy học!”
Nói xong, cậu nhóc nhanh chóng chạy biến ra sân, sợ bị anh trai mắng tiếp.
Mộ Diên nhìn miếng bánh màu đen lạ mắt trong tay, mỉm cười không nói gì. Cô ngước mắt lên nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn mặc áo dài làm bằng gấm Tứ Xuyên đắt tiền, màu hồng diễm lệ nhưng khoác lên người hắn lại trông nội liễm, trầm ổn đến lạ thường.
Nghe cậu nhóc kia gọi hắn là Tam ca. Hai anh em họ đúng là có nét giống nhau, chỉ là người trước mặt này có đôi mắt thâm thúy như vực sâu, bí ẩn vô cùng, lại giống như mặt biển phẳng lặng nhưng bên dưới là sóng ngầm mãnh liệt.
“Chào Tam thiếu gia.” Mộ Diên đứng dậy, chắp tay hành lễ đúng phép tắc, sau đó bắt đầu thu dọn giấy bút. Cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn đang dừng trên người mình, trắng trợn đánh giá cô từ đầu đến chân, từ lọn tóc mai đến đôi giày vải thêu hoa.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận