Chương 14

“Ăn ngon……”

Giọng nói nghẹn ngào,đầu tóc hỗn độn che đậy khuôn mặt nhếch nhát của cô, tay đã nắm chặt thành quyền, cường ngạnh mà chịu đựng sự giày vò không khỏe từ dạ dày .

Quỳ một buổi tối, đầu gối cũng sưng đỏ.

Buổi sáng Liễu Dục lại ném cho cô một cái thẻ, đánh thẳng vào trên mặt cô rơi xuống sàn.

“50 vạn, không thể không nói em bán mình thật đúng là phương pháp dễ kiếm tiền nhất, cầm cút đi, lần sau tôi có nhu cầu, tùy ý sẽ kêu đến, hiểu không?”

Cô nuốt nước miếng quỳ gối nơi đó, gắt gao mà cầm chiếc thẻ rơi trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào cùng với ho khan khàn khàn.

“Không có lần sau.”

Đây là một lần cuối cùng .

Liễu Dục ném cho cô một kiện quần áo, áo khoác to rộng cùng quần đùi, thân mình nhỏ xinh được bao bọc bởi một thân quần áo không hợp , nhìn vào mắt hắn như là gà con trong mắt diều hâu .

Cô cúi đầu lại nói tiếng cảm ơn, mở cửa đi ra ngoài.

Liễu Dục cầm một điếu thuốc trên tay, cắn trong miệng hút ra khói trắng tràn ngập phòng.

Nếu cô không chủ động tới, vậy trò cưỡng gian chẳng phải là càng giống càng chơi vui sao?.

Khóe miệng lộ ra độ cung, quỷ dị, dữ tợn.

Ở bên này một người đội trên đầu nón bảo hộ màu vàng thét to, “Lão Vệ!con gái ông tới, ở trước cổng công trường đang tìm ông, ông chạy nhanh đi xem đi.”

Vệ Xuyên vội vàng buông mấy khối gạch trong tay quay đầu, nhấc chân chạy ra bên ngoài .

Vệ Duy Nhất ngẩng đầu nhìn hàng rào trước cửa lớn công trường , bên trong truyền đến thanh âm.

“Duy Nhất, sao con lại đến đây!”

Ông đầy người đều là bùn đất dơ hề hề , trên đầu vai đều là tro bụi, dưới chân mang giày bạt màu cũ nát màu xanh lục đường keo dán đã bị bung, chạy tới, vội vàng đem nón bảo hộ bỏ xuống, đội lên trên đầu cô.

“Sao con lại đến đây làm gì a, công trường dơ như vậy, một nữ hài tử như con không thể đến đây, lỡ xảy ra chuyện gì phải làm sao bây giờ ?.”

Cô từ trong túi tiền lấy ra một cái thẻ đưa cho ông, “50 vạn, mật mã là sáu chữ số sau thẻ”.

Vệ Xuyên như không thể tưởng tượng được mà nhìn cô.

“Con lại trúng vé số, gần đây trúng rất nhiều giải thưởng lớn, mua mấy chục tờ, vận khí tương đối tốt.”

Ông không thể tưởng được là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn quần áo cô mặc trên người, thì càng thêm khẩn trương.

“Con thành thật nói cho ba biết, tiền này rốt cuộc từ đâu mà có! Quần áo trên người của con sao lại thế này?Đây căn bản không phải là đồ của con, lớn như vậy hẳn là đồ của con trai? Một lần trúng thưởng là trùng hợp, nhưng sao con có thể lại một lần tiếp theo trúng thưởng tiếp! Con đừng nghĩ lừa gạt ba!”

Vệ Duy Nhất né tránh hắn, túm lấy quần áo tay, đem thẻ bỏ vào túi tiền ông, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
“Ba, người không còn lựa chọn khác, con chính là mua vé số trúng thưởng, ba không cần hoài nghi, quần áo là mấy ngày trước con mới mua,”

“Cái gì gọi là ba không có lựa chọn nào khác! Tiền này con tự cầm, ba có bản lĩnh trả nợ, ba con không phải là người chẳng làm nên trò trống gì, ba dựa vào cái gì mà dùng tiền của con trả nợ a, con là con gái ba , con phải tin tưởng ba!”

Cô cảm thấy có chút buồn cười, không tiếp nhận thẻ đưa tới, ngẩng đầu nhìn ông, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.

“Tin tưởng ba cái gì? Tin cả đời ba ở công trường dọn gạch khiêng xi măng ống thép, còn có cả đời này vay nặng lãi sao?”

Ánh mắt kia giống như giễu cợt hắn là người cha vô năng, hốc mắt Vệ Xuyên cũng đỏ lên không ít, khuôn mặt già nua , nếp nhăn khóe mắt cũng chồng chất lên nhau, sớm đã mất đi sự ngăn nắp ngày xưa.

Vệ Duy Nhất đem nón bảo hộ tháo xuống, đưa cho lại cho ông.

“Cầm đi, con trở lại trường học, ở công trường cẩn thận một chút, đừng để mình bị thương.”

Bình luận

Để lại bình luận