Chương 14

: Trừng phạt

Nô lệ phạm lỗi, làm chủ nhân nghiêm khắc, hắn nhất định phải cho nàng hình phạt khắc nghiệt.
Bốp.
Một cái tát này cực mạnh, khiến Khương Vãn Ly bị tát đến mức trước mắt tối sầm lại, mắt nổi đom đóm, mặt nàng nhanh chóng sưng đỏ, khóe miệng nứt toác chảy máu.
Bốp, bốp, bốp…
Từng cú tát rơi vào gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân, Vương xuống tay cực kỳ nặng, mặt nàng bị tát đến mức gần như không còn hình dạng nguyên vẹn, vành mắt bầm đen, mí mắt sưng to không thể mở, khuôn mặt sưng đỏ hiện lên tím xanh, máu mũi chảy ròng, miệng bị tát đến rách nát, không ngừng chảy máu.
Quân Đình trừng phạt bằng cách chịch âm đạo đầy nước, dùng sức cực kỳ mạnh, mỗi một lần hắn rút ra, đều kéo tử cung đến gần cửa huyệt, khi hung ác cắm vào thì thúc mạnh về chỗ cũ.
Khương Vãn Ly vừa bị hắn mạnh mẽ chịch tử cung vừa bị tát, cơn đau đã lấn át khoái cảm, nàng đau đớn từng cơn.
Tát nát mặt nữ nô, dường như hắn còn thấy chưa đủ, đẩy ra mép thịt, xoa nắn hột le, cắm vào một cây châm nhỏ.
Nơi mềm mại mẫn cảm nhất bị cắm vào một cây châm, khiến Khương Vãn Ly đau đến mức toát mồ hôi lạnh, hàm răng trắng cắn nát khóe môi, máu tươi tràn ra thuận theo hàm răng.
Quân Đình lại hung ác giã nhục huyệt hơn trăm lần, cuối cùng mới bắn tinh dịch vào tử cung của nữ nô.
“Quỳ xuống gác đêm cho bản vương.”
Khương Vãn Ly ngoan ngoãn trèo xuống, mang khuôn mặt bầm tím quỳ xuống cạnh giường, nàng quỳ thẳng người, thậm chí không dám dựa vào giường nghỉ ngơi một lát. Vì quỳ suốt đêm mà hai chân của nàng đã bầm tím, tuy nhiên vết thương trên mặt lại biến mất hoàn toàn, nếu không phải trên gương mặt còn đang dính vết máu, rất khó tin rằng hôm qua nàng bị ăn một trận tát dã man.
Bởi vì hôm nay muốn tiếp tục tiến đánh thành Hạo Nguyệt, Vương đã thức từ sớm, hắn ra lệnh nô lệ đang quỳ tới hầu hạ hắn mặc áo bào vào, khoác áo giáp lên.
Đây là lần đầu tiên Khương Vãn Ly hầu hạ nam nhân mặc y phục nên tay chân nàng vụng về khiến Vương tức giận vung gậy đánh mạnh lên hai bàn tay không vừa ý.
Khương Vãn Ly quỳ trên mặt đất, giơ hai bàn tay sưng như móng tay heo lên, buộc thắt lưng cho chủ nhân, mặc áo giáp phía bên ngoài. Không biết áo được làm bằng gì mà không hề nặng chút nào, ngược lại càng giống như một chiếc áo lót bạc mỏng nhẹ.
Trước khi đi, Quân Đình đưa chiếc quần trinh tiết cho Khương Vãn Ly mặc vào, chiếc quần bằng sắt vừa cứng vừa nặng, khi âm đế tiếp xúc với bộ đồ da cứng rắn giống hệt như bị kim châm, không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn. Một nô lệ mặc quần trinh tiết vào thì đến cả việc tự mình vuốt ve cũng không làm được chứ đừng nói đến việc yêu đương vụng trộm với người khác. Chiếc quần da nặng hơn hai mươi cân đã ảnh hưởng đến tốc độ bò và hạn chế phạm vi hoạt động của nàng.
“Mệt mỏi thì dựa vào giường ngủ một lát, nhưng không được lên giường.” Tâm trạng Quân Đình tốt, hiếm khi bố thí cho ít ân huệ.
“Tiện nô tạ ơn chủ nhân.”
Khương Vãn Ly đã được phép nên nàng dựa nửa người vào chiếc giường mềm mại thoải mái, mí mắt nặng nề nhắm lại, nàng đã không ngủ cả đêm nên bây giờ vô cùng mỏi mệt. Dù tư thế này không thoải mái bằng việc nằm trên giường nhưng cũng không quá lâu thì nàng đã ngủ mất.
Đến khi nàng tỉnh dậy, trời đã sập tối, vẫn chỉ có mình nàng trong lều vua, nàng cảm thấy hơi đói khát, cử động tay chân, kéo lê thân thể mệt mỏi đến một góc, cúi đầu nhấp một ít canh linh dược trong chậu.:

Bình luận

Để lại bình luận