Chương 14

: Cắt nơi đó của người cũ rồi lấy nướng ăn, nói cho gã biết thứ đã chết của gã có liên quan đến chuyện xưa (phần 5)

“Mày là đồ điếm thúi! Mẹ nó!” Đỗ Văn Bân tức giận đến nỗi trán nổi đầy gân xanh: “Tao trở về sẽ đem chuyện mày là Omega nói ra bên ngoài, tao muốn mày tận mắt nhìn bản thân mình thật vất vả mượn thân phận Alpha lấy được hết thảy sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!”

Lạc Minh ném đồ trong tay đi, lau máu trên mặt, cởi ống tay áo, xắn tay áo lên, tư thế muốn làm một trận lớn.

“Mày nói đi, mày nói cũng vô dụng, phải có người tin mới được!” Lạc Minh giờ khắc này chỉ muốn trút giận, mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, anh không muốn quan tâm!

Trước kia anh quan tâm nhiều như vậy, cố gắng lâu như vậy, kết quả lại là gì?

Không có ý nghĩa, cái gì cũng không có ý nghĩa, dù có đến thế giới này một thời gian, anh cũng cảm thấy rất vô nghĩa.

Thân bại danh liệt có cái gì đáng sợ, hiện tại anh chỉ là một cái xác không hồn thì có khác biệt bao nhiêu với thân bại danh liệt?

Anh nện từng quyền từng quyền lên người Đỗ Văn Bân, muốn đem nỗi khổ trước kia phát tiết hết ra theo những cú đấm mạnh vào người gã, nhưng mà… Ở trên người gã, Lạc Minh cũng không thể được an ủi bao nhiêu.

Trên đời này anh hận rất nhiều người.

Vốn dĩ anh chỉ cần những người này cho anh một chút hơi ấm là anh sẽ thỏa mãn, nhưng bọn họ chỉ biết hắt nước lạnh lên đầu anh hết lần này đến lần khác!

Lạc Minh dựng đống lửa lên, giúp Đỗ Văn Bân băng bó vết thương, phơi Đỗ Văn Bân sống dở chết dở sang một bên, chính mình ngồi ở bên cạnh đống lửa giơ một cây gậy gỗ nhỏ nướng cặc của Đỗ Văn Bân.

Đỗ Văn Bân híp mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi, cho dù không có bao nhiêu sức lực thì gân xanh trên trán vẫn chưa biến mất, có thể thấy được gã hiện tại phẫn nộ thế nào.

“Mày còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?” Lạc Minh mỉm cười, vân nhẹ như mây gió kể cho Đỗ Văn Bân sắp tức chết nghe câu chuyện về con cặc của gã: “Mày lừa tao đến vùng dã ngoại hoang vu, lột sạch quần áo của tao, dạo đầu cũng không làm, liền dùng thứ này đâm tao.”

Lạc Minh đưa con cặc đã nướng chín thơm về phía Đỗ Văn Bân: “Shh —— Đau muốn chết! Tao khóc lóc cầu xin mày tha cho tao, mày liền mắng tao, còn nói tao muốn cự tuyệt còn ra vẻ mời chào, nói tao khẳng định là sảng khoái đến mức không chịu được… Ha ha ha, thế nhưng lúc ấy tao thật sự rất đau, chỉ cảm thấy đau!”

Đỗ Văn Bân thở hổn hển.

Lạc Minh đưa con cặc tới bên miệng gã: “Mày có đói bụng không?”

Lỗ mũi Đỗ Văn Bân bốc hơi nóng, cả người tức đến phát run.

Lạc Minh ở trước mặt hắn, cắn con cặc đã nướng chín một miếng, nhai hai cái, nôn ra.

“Hừ! Thật khó ăn.” Lạc Minh rầu rĩ cười: “Sống cũng rất khó ăn, mỗi lần mày cho tao ăn cặc của mày, tao liền muốn ói, còn chưa cắm vào miệng tao thì tao đã muốn ói!”

________________

Bình luận

Để lại bình luận