Chương 140

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 140

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chuyện Tống Miên có thai, Lục Thanh Hoài cũng mới biết gần đây.
Ngày thứ hai sau khi nhốt Tống Miên lại, hắn lập tức đưa tới bệnh viện làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
Lúc này hắn mới nhận ra rằng kỳ kinh của Tống Miên đã bị trễ hơn một tháng cho nên đã mua que thử thai rồi lén thử cho cô.
Mặc dù hắn rất ghét trẻ con, nhưng giữa bọn họ có huyết thống ràng buộc vậy thì Tống Miên càng không thể rời xa hắn nữa.
Sau ba tháng, cuối cùng sau một thời gian dài Tống Miên cũng nhìn thấy ánh mặt trời.
Lục Thanh Hoài nắm tay cô, dẫn cô ra khỏi mê cung dài dưới lòng đất, đưa cô lên mặt đất, lúc này Tống Miên mới phát hiện trên mặt đất là một biệt thự được xây sâu trong rừng.
Xung quanh toàn là rừng núi vắng vẻ không một bóng người, chỉ có Tống Miên bị cô lập và giam cầm ở đây hơn ba tháng.
Lúc này Tống Miện mới nhận ra trời đã sang xuân.
Cô nhìn băng tuyết tan trên cây cối và những cành cây chớm nở, cô muốn ngửi được mùi thơm tươi mát của cỏ cây.
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, khiến khuôn mặt tái nhợt của cô trở nên ấm áp hơn.
Lục Thanh Hoài đưa cô vào biệt thự đó.
Bên trong có dấu vết sinh hoạt, có vẻ như bình thường hắn sống ở đây.
Lục Thanh Hoài kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, đắp chăn bông dày cho cô rồi đi vào bếp hâm nóng sữa cho cô.
Tống Miên ngồi một lúc rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Cô nheo mắt nhìn mặt trời phía trên, cả người cô được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng.
Đây là những gì Lục Thanh Hoài đã nhìn thấy khi hắn mang sữa đi tới cho cô.
Cô mặc một chiếc áo len mềm mại, mái tóc dài xõa ngang vai, vòng eo thon thả, góc nghiêng của khuôn mặt cô là một đường cong nhẹ nhàng, trông cô rất ôn hòa và ngoan ngoãn, ấm áp và thánh thiện.
Đây là Miên Miên của hắn, người vợ mà hắn đã xác định.
Lục Thanh Hoài đặt sữa lên bàn bên cạnh rồi đi tới, vòng tay qua eo cô, ôm cô từ phía sau.
Hắn hôn lên vành tai cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng, như sợ làm phiền đến con hươu vô tri ở trong rừng.
Hắn thì thầm với ý cầu xin: “Miên Miên, chúng ta kết hôn nhé?”
Tống Miên nhìn cách đó không xa, có một con chim nhỏ đang bay mỏi mệt, nên tạm thời đáp xuống một thân cây rậm rạp, cô trả lời như không trả lời: “Em muốn… cắt tóc.”
“Được.” Lục Thanh Hoài nhẹ nhàng hôn cô một cái, rồi hỏi cô với giọng điệu nhẹ nhàng: “Bảo bối, em còn muốn làm gì nữa?”
“Em muốn nghỉ học.” Cô chớp chớp mắt nhẹ giọng nói.
“Ừm.” Lục Thanh Hoài không kinh ngạc, cắn vành tai của cô, ý bảo cô nói tiếp.
“Em không muốn gặp lại người nhà họ Tống.”
“Được.”
“Em cũng không muốn gặp người nào khác.” Móng tay của Tống Miện cắm sâu vào da thịt, hai mắt đờ đẫn, cô không hề có cảm giác đau, lại lẩm bẩm: “Một người cũng không muốn.”
“Được.” Lục Thanh Hoài cong khóe môi, vuốt ve thái dương của cô với vẻ mặt yêu thương.
Chiếc lồng được gọi là “Giam cầm” đã được rèn xong, con chim hoàng yến xinh đẹp và mỏng manh do chính tay hắn nuôi nấng sau khi chịu đựng đủ loại hành hạ, thì cuối cùng cũng trở nên ngoan ngoãn và nghe lời, tự mình bước vào lồng của hắn, không bao giờ rời đi nữa.
Tất nhiên, con chim bay mỏi cánh rồi cũng sẽ trở về rừng, và con chim nhỏ của hắn cuối cùng sẽ luôn quay về với hắn.
Trong thế giới của bọn họ, chỉ có hai người bọn họ mới là một cặp đôi hoàn hảo.
Một ngày mùa xuân Tống Miên và Lục Thanh Hoài nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Bọn họ đến đó vào buổi chiều, trên đường trở về, Tống Miên ngồi ở ghế phụ lái nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là dòng xe cộ, cây cối, hoàng hôn và biển.
Xe chạy không nhanh lắm, khi cô hạ cửa xe xuống thì gió thổi vào làm rối tung mái tóc ngắn ngang vai mà cô vừa mới cắt.
Trong xe đang phát một bài hát tiếng anh, Tống Miên không biết tên nhưng cảm thấy tiếng đàn guitar kèm theo giọng nam trong trẻo đặc biệt bắt tai, khiến cô cảm thấy tâm trạng thoải mái và thư giãn.
Đôi mắt cô rơi vào mặt trời lặn ở đường chân trời.
Bên này là những làn đường giao thông, vành đai xanh chạy dài, bên kia là biển rộng lấp lánh.
Bên kia biển là hoàng hôn màu đỏ cam và bầu trời nhuộm đỏ cam hồng bởi ánh tà dương của mặt trời lặn.
Tống Miên đột nhiên nhớ tới “Hoàng Tử Bé” mà mình đã đọc trước đây.
Tiểu hoàng tử nói rằng người ta chỉ ngắm hoàng hôn khi họ buồn.
Rồi có một ngày anh ấy ngắm hoàng hôn đến 44 lần.
Nhưng khi người hỏi anh ấy ngắm hoàng hôn nhiều lần như vậy có phải là lúc anh ấy đang buồn hay không, nhưng tiểu hoàng tử lại không trả lời.
Tống Miên ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, tay trái đột nhiên bị người bên cạnh nắm lấy.
Lòng bàn tay hơi lạnh của Lục Thanh Hoài áp vào lòng bàn tay cô, những ngón tay mảnh khảnh của hắn đan chặt vào tay cô.
Cô quay đầu lại nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đột nhiên nhìn thấy qua cửa sổ bên trái của hắn, bên ngoài trời đã tối.
Đôi mắt của Tống Miên trống rỗng.
Dòng xe đã không còn, hoàng hôn biến mất và biển cũng biến mất.
Vì trời đã tối, mà bọn họ cũng đã về đến nhà.
Mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu.
HOÀN TOÀN VĂN-

Bình luận

Để lại bình luận