Chương 141

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 141

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Tụi mày xem tao bức kẹp chặt này, có phải sắp cắn đứt cây gậy rồi không?”

“A, đúng là vậy rồi, sướng đến mức ông đây muốn thao chết cô nàng! Mẹ nó đồ tiện nhân, ngất xỉu rồi mà còn dâm được như vậy, mày nhìn cái bộ dáng tiện tì kia xem, chà cứ như muốn được đ* mạnh hơn vậy.”

“Chậc chậc, cặp vú này cứ nhảy loạn trông đẹp mắt làm sao, chích một mũi thúc sữa, rồi bắt cô nàng quỳ dưới đất cầu chúng ta bú, chắc lúc đó sướng rơn cả người mất.”

“Lão Hứa, mày đừng nhiều lời nữa, lo mà mở rộng lỗ đít trước đi, cái lỗ trước kẹp chặt như vậy, thì cái lỗ sau còn chặt đến cỡ nào nữa!”

“Hai đứa tụi mày cùng nhau tới không phải được rồi à, vú thì tiết sữa, phía dưới thì cắm hai căn dương vật, trong miệng lại ngậm một cây, lại thêm hai cái miệng bú sữa, cô nàng thế nào chả bị ép khô.”

“Tụi mày nhìn xem cái miệng lớn của cô ả kìa, đây đích thị là dùng để ăn dương vật uống nước tiểu, mà cũng nên tiết chế một chút, lỡ như thực sự bị chúng ta ép khô thì phải làm sao.”

Tiếng cười càn rỡ không ngừng quanh quẩn trong đầu, cô muốn mở miệng cầu cứu, lại chả thể nói ra thành câu, chỉ biết lắc lư theo nhịp, ư a vài tiếng, thanh âm phát ra nghe như mời gọi người khác đến xơi.

Miệng bọn họ xồ xả mấy tiếng mắng chửi thô tục hết con đ* nhỏ đến con chó cái, mắng đến là hưng phấn nhưng dưới thân lại không quên thúc mạnh từng cú ra vào, hai chân bị cưỡng chế tách ra, bắp đùi bị căng gần như nứt vỡ, Vân Tô Tô khóc lóc la làng hô cứu mạng, chộp lấy cánh tay bọn họ, cào cấu đến mức rướm máu.

Bị cào đau, một bạt tay liền giáng xuống khuôn mặt cô, cả khuôn mặt lập tức sưng lên, bị mắng lại không dám khóc, cố nén nước mắt thừa nhận từng cơn tra tận rợn người.

Ai đó đem người cô xoay ngược lại, xếp thành tư thế quỳ, rồi ra lệnh cho cô dẩu cái mông lên lúc lắc qua lại, làm giống như con đ* hứng tình cầu xin bọn họ ch*ch, cô không chịu, trên mặt liền ăn liên tiếp mấy bạt tay, nóng rát đau đớn, đôi mắt khóc đến sưng húp rốt cục cũng đành làm theo.

Cặp mông nõn nà núc ních trái phải đong đưa, lỗ nhỏ chưa kịp khép miệng, giây tiếp theo đã bị dương vật béo mập cứng ngắc căng ra, một đường cắm thẳng tới tử cung, cô bất lực xin tha, trên mông liền bị mấy cái bạt tay quất đánh liên hồi.

Đau quá, đau quá đi!

“Con đ* này, không phải muốn bị đ* sao! Xem bộ dáng dâm đãng của em đang kẹp chặt thế nào kìa, ngoại trừ muốn bị đ* ra em còn muốn gì nữa? Chưa từng thấy con đàn bà nào tiện như em, nhấc cái mông lên!”

“Ô a! Tha tôi…….Tôi không có làm gì hết, tha cho tôi đi mà huhu, tôi không có, không có câu dẫn ai cả.”

“Đ*t mẹ, đây là đang quyến rũ ai! Không lẹ mà nhấc cái mông lên, tôi đâm cho nát đấy!”

Cô ăn đau mà không ngừng né tránh, lại bị hai người đè đùi lại, vốn không cách nào động đậy, cô gào khóc khi bị quất đánh, tiếng gào thét chói tai xé rách cổ họng, như thể sắp chảy máu.

“Vân Tô Tô, Vân Tô Tô!”

Là ai đang kêu tên cô, cứu cô với, mau đến cứu cô đi mà!

“Vân Tô Tô!” Tiếng rống giận dữ vang dội, đem cô từ trong cơn ác mộng kéo về, hai mắt sưng húp bỗng nhiên bừng mở, trước mắt là khuôn mặt Trịnh Nghị.

Cảm giác tủi thân mãnh liệt xộc thẳng vào trong đầu, cô vươn tay ôm lấy cổ hắn, ghé vào trên vai hắn khóc lớn.

Trái tim thấp thỏm bất an của Trịnh rốt cục cũng thả lỏng, quỳ gối trên giường ôm cô, vỗ nhẹ lưng an ủi.

“Không sao nữa rồi, nằm mơ gặp ác mộng?”

“Hu, hu!” Cô không ngừng gật đầu.

“Không khóc, tôi ở ngay đây, không có ai thao em hết.”

Vân Tô Tô khóc không thành tiếng, căn bản không cách nào nói chuyện, Trịnh Nghị kiên nhẫn dỗ dành, chỉ nghĩ cô gặp ác mộng bị người ta luân gian.

Giấc mộng kia chân thực làm sao, Vân Tô Tô sẽ không quên, ngày hôm ấy lần đầu tiên bị bọn họ cưỡng gian trong khách sạn, cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên được.

Khóc lóc nửa giờ, đôi mắt cũng sưng đến mở không nổi, Trịnh Nghị chườm đá cho cô, nằm ở bên cạnh, tay cô vẫn còn ôm chặt lấy hắn, chỉ là một động tác nhỏ thôi cũng đủ để hắn sung sướng trong lòng.

“Cũng đã trưa rồi, có muốn ăn chút gì đó không?”

“Không…”

“Thành thật mới là đứa trẻ ngoan.”

Vân Tô Tô nhăn mày, trốn ở trong lòng ngực hắn “Ăn cá.”

Cô nghe thấy hắn thấp giọng cười, thanh âm từ tính ở bên tai cô khẽ dỗ “Ngoan.”

Trong lúc ăn cơm, hắn tự tay loại bỏ xương cá rồi đút cho cô, nhìn cô cẩn thận nhai nuốt.

Lấy một cặp bao tay dùng một lần đưa cho cô “Thử đi.”

Ánh mắt Vân Tô Tô liền sáng lên, hắn dạy cô cách lấy xương cá như thế nào, Vân Tô Tô liền thuận lợi tách xong một miếng thịt cá hoàn chỉnh, đưa tới bên miệng hắn.

Trịnh Nghị đờ ra một lúc, cô chớp mắt nhìn hắn, ngây thơ hỏi “Không ăn sao?”

“Ăn.”

Sao lại không ăn cho được, cúi đầu trực tiếp cắn một miếng, cách lớp bao tay, hàm răng cắn lên đầu ngón tay cô, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người.

Hắn nói “Đây là lần đầu tiên có người tách xương cá cho tôi đấy.”

“Cha mẹ không làm cho anh sao?”

Ngón tay Trịnh Nghị quấn lấy lọn tóc rơi xuống bên tai cô cười nói “Không có.”

“Vân Tô Tô, tôi để em tách xương cá cả đời, không rời khỏi tôi, có được không?”

Bản thân cô chưa ý thức được, đầu từ từ cúi thấp xuống, thịt cá trong tay bị cô bóp nhừ, dập nát, miệng lí nhí nói nhỏ.

“Tôi còn có thể chọn sao…..”

Trịnh Nghị muốn cười mà cười không nổi “Vậy tôi cho em chọn đấy được không?”

“Ồ.”

“Được hay không?”

Cô không nói lời nào.

Giọng điệu hắn dịu dàng hết mức có thể, nhẹ xoa đỉnh đầu cô “Muốn nói thì cứ nói đi, tôi sẽ không đánh em.”

Cô vẫn như cũ không chịu nói chuyện, im lặng cúi đầu.

Bình luận (0)

Để lại bình luận