Chương 141

:Phiên ngoại 8

Con gái được đặt tên là Liễu Chi, theo họ mẹ, nên Liễu Dục lấy tên cho con là Vệ Liễu Chi.

Chỉ là theo thời gian, càng ngày càng lớn,hắn liền hối hận vì đã lấy cho con gái mình cái tên đáng yêu như vậy, đại khái là thân nữ nhi nhưng tâm lại là tâm nam nhi, tính tình của cô bé so với những đứa bé gái cùng tuổi thì nóng nảy hơn rất nhiều, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy chưa từng biến chuyển.

Cho rằng khi lớn lên sẽ trở nên thục nữ một chút, nhưng từ sau khi mê đánh trống Jazz ,cái loại ý tưởng này hoàn toàn biến mất.

Mười ba tuổi, vóc dáng đã cao đến 1m7, lớn lên cũng càng thêm thành thục, một đầu tóc dài đuôi ngựa, còn mang theođai lưng vận động , luôn đem áo khoác đồng phục cột vào trên eo, trào lưu mới nổi lên, cô bé chính người đi đầu tham gia .

Vì tham gia hội thi đấu âm nhạc cho thiếu niên , về đến nhà liền ở thư phòng đánh trống Jazz, đã làm đầu Liễu Dục đau như bị chấn thương , cảm giác như não sắp xuất huyết.

Đá văng cửa giáo huấn con bé nhỏ giọng một chút, Vệ Liễu Chi tay cầm gậy đánh trống hai mắt nhìn nhau với hắn, sinh con gái cũng không dám đánh, cuối cùng vẻ mặt bực mình quắn quéo, tìm Vệ Duy Nhất ủy khuất.

“Baba muốn cáo trạng cùng mẹ con phải không?! Có bản lĩnh baba cho con danh hiệu đánh trống Jazz đệ nhất, vậy con cũng không cần phải điên cuồn tập luyện nữa!”

Liễu Dục chỉ vào cô bé thét to, “Baba thu thập không được con, mẹ con còn không thu thập được con sao? Não của baba sắp bị con gõ đến chấn động, buổi tối còn dám gõ nữa baba trực tiếp tống cổ quăng con ra ngoài!”

Vệ Liễu Chi đem cặp dùi đánh trống ném tới bên chân hắn , “Đi ra ngoài liền đi ra ngoài! Con lại không phải là không ai muốn, hừ.”

“Vậy con đi cho baba đi– hừ, đi ra ngoài cũng đừng trở về nữa!”

Vệ Liễu Chi đụng phải bờ vai của hắn, liền chạy ra bên ngoài .

Vệ Duy Nhất ngồi ở trên sô pha phòng khách, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tắt máy tính đi từ từ hỏi, “Chuẩn bị đi đâu a?”

Cô bé dừng lại ở cửa, quay đầu ủy khuất bĩu môi, “Tìm mẹ nuôi của con!”

Bạch Chi cùng Đường Duệ từ sớm đã chuyển đến dưới lầu bọn họ, từ khi còn nhỏ nàng đã bị Liễu Dục ném vào nhà giữ trẻ, cũng là được hai người bọn họ đón trở về chiếu cố, quan hệ tự nhiên thực thân cận.

Vệ Duy Nhất cười , ánh mắt ôn nhu nheo lại .

“Đi đi.”

Nàng hưng phấn chạy ra ngoài.

Liễu Dục một bên tức bốc khói, một bên đem dùi trống nhặt lên , thu thập đặt lại chỗ cũ .

“Đừng cùng con gái chấp nhặt, thời kỳ phản nghịch mà thôi, nói không chừng sau vài năm tính tình sẽ biến hóa không như vậy nữa.”

“Em vẫn luôn nói như vậy, nhưng em xem đã hơn mười năm rồi có thấy thay đổi gì sao?, em thấy nó giống một đứa con gái sao?” Liễu Dục ngồi ở bên cạnh cô, một tay chống chân, tay kia nắm tóc.

Vệ Duy Nhất bò đến trên vai hắn , khẩy khẩy sơi tóc của hắn nhìn nhìn, tấm tắc nói, “Anh mới hơn ba mươi sao lại có tóc bạc rồi? Dưỡng nữ nhi sầu người đến vậy sao, già rồi a.”

Liễu Dục quay đầu, mặt không biểu tình nhìn cô, ánh mắt sắc bén như đao quát.

“Em dám lặp lại lần nữa?”

“Anh già?”

“Lão bà, gần đây anh là cảm thấy em công tác quá vất vả nên không động vào em , nên em không đem anh để vào mắt phải không?.”

Cô chậm rãi thu tay về, nháy đôi mắt ý đồ lấy lòng, “Em làm gì lại có ý này.”

Tay đột nhiên bị nắm lấy, toàn bộ thân bay lên trời, bị hắn khiêng lên va hướng tới phòng ngủ mà đi.

“Liễu Dục! Liễu Dục!” đôi tay Vệ Duy Nhất liều mạng đấm lên lưng hắni, thanh âm có chút sốt ruột, “Em không có ý này, em còn có việc chưa hoàn thành, không được không được!”

Hắn duỗi tay đánh một cái trên mông mềm mại của cô, “Gọi lão công.”

“Loại lời nói này để lên giường nói cũng không muộn.”

Phanh!

Cửa phòng ngủ bị dùng sức đóng lại, ngăn cách tiếng thét chói tai xin tha bên trong.

Giữa trưa ngày hôm sau , Bạch Chi cùng Đường Duệ liền mang Vệ Liễu Chi lên đây, thuận tiện tới cọ bữa cơm.

Vệ Duy Nhất nằm trên ghế bập bênh ở ban công , xoa eo có chút đau , nhìn thoáng qua Bạch Chi đang đứng phía sau lưng cô , Bạch Chi lén lút chạy đến bên người cô hỏi.

“Con gái nhà cô có phải đã có người mình thích hay không?”

“Cái gì?”

“Ngày hôm qua cô bé cùng tôi nói, hỏi làm thế nào để theo đuổi bạn nam.”

Vệ Duy Nhất giật giật khóe miệng, “Cô đã nói với con bé cái gì?”

“Không có gì a, tôi liền cùng con bé nói, phải có gia đình cùng nhân mạch hiển hách, nam nhân căn bản sẽ không cự tuyệt, Đường Duệ chính là bị tôi cầm tới tay như vậy a.”

“Vậy Liễu Chi lại cùng cô nói cái gì?”

Bạch Chi nheo lại đôi mắt nở nụ cười, vén váy lên ngồi ở một bên ghế, “Hắc, việc này tôi phải cùng cô nói rõ một phen.”

“Con bé nói nó coi trọng một bạn nam chơi đàn dương cầm, cũng dự thi hội âm nhạc cho thiếu niên , nói thằng bé lớn lên đặc biệt ôn nhu, khóe mắt còn có một nốt ruồi viên chí, còn giúp con bé nhặt đồ vật bị rơi, hai người nhận thức được một tháng, Liễu Chi cùng bạn nam kia thổ lộ, kết quả đối phương không đồng ý!”

“Cho nên con bé liền hỏi cô làm cách nào để theo đuổi nam hài?”

“Ai nha không phải, kế tiếp mới là vở kịch lớn! Con bé trực tiếp cưỡng hôn cái nam hài kia, con bé chính miệng nói cho tôi biết!”

Vệ Duy Nhất sửng sốt, biểu tình lúc đầu là bất khả tư nghị dần dần biến thành khó có thể tin.

“Cô nói giỡn……”

“Tôi cùng cô vui đùa làm gì! Con bé cũng là con gái nuôi của tôi được không, tóm lại tiểu nha đầu này không đơn giản,việc cưỡng hôn này , tiểu hài tử tuổi còn nhỏ như vậy cũng đã làm được, tôi cũng chưa từng trải qua đâu.”

Biện pháp thổ lộ mạnh mẽ này có chút quen thuộc,nhưng cô cũng không nhớ rõ là đã nhìn thấy ở đâu.

Vệ Duy Nhất bị này tin tức làm cho thất thần trong phút chốc, còn đang suy xét có nên nói cho Liễu Dục biết hay không,nhưng nếu hắnbiết, hẳn là cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn , phỏng chừng còn xúi giục nữ nhi bày cách cho con bé theo đuổi đứa bé nam kia .

…… Vẫn là không nên nói cùng hắn thì hơn.

“Quan sát trước một đoạn thời gian lại nói, nếu thực sự có vấn đề, tôi liền cùng con bé tâm sự.”

Bạch Chi hưng phấn vỗ vỗ bả vai cô, “Con bé nếu cùng tôi nói cái gì , tôi tùy thời sẽ thông tri cho cô!”

Thấy Bạch Chi chuẩn bị xoay người rời đi, Vệ Duy Nhất gọi cô nàng lại, “Cô cùng Đường Duệ dự định khi nào sẽ có em bé a? Mỗi ngày đều coi con gái nhà tôi, thành con gái nhà các người, không tốt lắm đâu?”

Cô nàng vỗ vỗ mặt mình, “Muốn hài tử cái gì a, nhìn xem gương mặt này của tôi đi, tôi điều tra qua hắn không thích phẩu thuật thẩm mĩ, cái mặt này đã vậy, nếu dáng người này vạn nhất nếu sinh đứa bé bị biến dạng thì làm sao bây giờ, lớn lên không giống tôi thì làm sao bây giờ? Tôi không muốn, con gái nhà cô rất xinh đẹp, thêm một baba với mẹ nuôi cũng không gì.”

Vệ Duy Nhất cười cười, lắc đầu không nói gì.

Có lần cô lặng lẽ hỏi Đường Duệ, trước khi hai người lãnh giấy kết hôn thì hắn có thật tình thích Bạch Chi hay không?.

“Sao có thể thích a, ngay từ đầu tôi chính là nhìn trúng bối cảnh của cô ấy, nói thật, tôi có tư tâm riêng, nhưng tôi tìm không thấy có người nào thích tôi nhiều bằng cô ấy , huống hồ, tôi không muốn từ chỗ cao té xuống huyền nhai nữa, có lẽ tôi sẽ chậm rãi học cách thích cô ấy.”

Là người sẽ có lúc rất ích kỷ, có lẽ vì ích kỷ, mới có thể luôn bảo trì một phần tốt đẹp này.

Sau khi hội thi âm nhạc kết thúc,con gái Liễu Dục cuối cùng cũng giành được hạng nhất, về nhà thế nhưng lại bắt đầu cùng Liễu Dục học nấu cơm.

Liễu Dục cũng không hiểu, hỏi con bé sao đột nhiên lại muốn học nấu cơm.

“Không phải mọi người điều nói con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim của con trai chính là đi qua…dạ dày sao? Vậy không phải nếu con gái muốn chinh phục con trái thì phải học nấu ăn trước sao ? ”

“Ai nói cho con cái này? Coni xem lão bà của ba sẽ nấu cơm sao! Không phải cũng bắt được tâm của baba rồi đó sao?.”

Tay đang rửa rau của cô bé lập tức dừng lại, quay đầu lại nhe răng nhếch miệng di– một tiếng, “Xú lão cha , đừng ở trước mặt con show ân ái, con chịu đủ baba một tiếng lão bà, hai tiếng cũng là lão bà, giống như người trên khắp thế giới này đều giống lão bà của cha! Cha còn không phải là bị vợ quản nghiêm sao?.”

Hắn vươn chân dài hướng lên cẳng chân con bé đá nhẹ một cái, con bé thiếu chút nữa là quỳ xuống i, vội vàng đỡ lấy bồn nước.

Ánh mắt Liễu Dục nghiêm khắc trừng mắt nhìn con gái, “Tiểu hài tử không biết lớn nhỏ, con xem lão bà của baba dám ở trên giường cùng baba kêu gào sao!”

Vệ Liễu Chi nghi hoặc —a— một tiếng.

“Khụ!”

Từ phòng khách truyền đến một tiếng ho khan thật mạnh, Liễu Dục ngẩng đầu nhìn lại, thấy cô tức giận trừng nhìn hắn, tức khắc nở nụ cười.

“Lão bà, tiểu hài tử gì cũng không hiểu, nói chơi thôi.”

“Còn dám làm trò ở trước mặt con bé nói bậy, sẽ không để yên cho anh!”

Vệ Liễu Chi thật sự là nghe không hiểu, rửa xong đồ ăn đặt lên thớt, nhìn lão cha xắt rau, lại liếc liếc mắt một cái nhìn người đang ngồi trên sô pha nghiêm túc làm việc, nhón mũi chân, lặng lẽ hỏi một câu.

“Baba, người làm sao mà theo đuổi được mẹ con vậy ?”

Tốc độ xắt rau chậm lại, đại não Liễu Dục nhanh chóng vận hành, nghĩ nên trả lời vấn đề này của con bé như thế nào.

Cưỡng gian?

Khẳng định không được……

Hắn nhìn đến giá dao , một loạt đủ thể loại dao kéo dùng để chế biến món ăn, lấy ra một con dao gấp, ở ngón tay thon dài xoay tròn một vòng, cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Mẹ con năm đó, chính là bị baba cầm dao nhỏ buộc gả cho ta! Nói cho con biết, năm đó mẹ con gả baba một lời cũng không dám nói nhiều, thành thành thật thật lãnh chứng.”

Ánh mắt Vệ Liễu Chi nhìn hắn lập tức sùng bái hơn rất nhiều, vươn ngón tay cái.

“Khốc!”

Liễu Dục đắc ý –hừ– một tiếng, cuối cùng dương mi đắt ý một hồi.

Nhưng hắn không nghĩ tới, biện pháp này đã bị con gái hắn khắc trong tâm khảm.

Rạng sáng hai giờ, Vệ Liễu Chi từ trong ổ chăn trộm bò dậy, đi vào phòng bếp, nhờ vào ánh trăng chiếu qua cửa sổ sát đất , sờ soạng tìm kiếm con dao nhỏ,sau một hồi loang hoay cuối cùng cũng tìm được con dao gấp dao gọt hoa quả kia.

Dao nhỏ sắc bén lóe lên lưỡi dao màu bạc, cô bé nhìn trái nhìn phải ,nhìn kỹ con dao, vừa lòng thu hồi chuôi dao, nhướng mi, khóe miệng nở nụ cười yêu diễm câu nhân, trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền.

Không đáp ứng thổ lộ, vậy thì uy hiếp hắn a, mẹ nuôi nói, thích nam hài tử liền nhất định phải theo đuổi được tới tay, huống chi, gia thế bối cảnh của cô cũng không có một chút xấu nào.

Chờ xem, cậu khẳng định sẽ là của tôi.

Bình luận

Để lại bình luận