Chương 141

Mẹ Ôn đợi vỗ về Ôn Trí Dư xong mới hung hăng trừng mắt với ba Ôn: “Ôn Giản là con nuôi của chúng ta, nó có tư cách gì cướp của Trí Dư, việc này ông nhất định phải giúp con trai chúng ta!”
Ba Ôn do dự nhìn mẹ Ôn.
Mẹ Ôn thấy ba Ôn không lập tức trả lời, vươn tay đánh vào ngực ông một cái: “Ôn Kiến Quốc, ông có ý gì? Ông đây là muốn giúp người ngoài ức hiếp con ông sao? Ông đã quên Trí Dư nhà ta khổ cực như thế nào rồi à? Trí Dư là báu vật của chúng ta đấy!”
Ba Ôn thở dài thườn thượt: “A Liên à, dù thế nào thì Ôn Giản cũng là do chúng ta nuôi nắng, những năm này chúng ta vẫn luôn thiên vị Trí Dư. Tôi thấy chúng ta nên hỏi Ôn Giản về việc này rồi hẵng nói. Người ta là con gái, cũng không phải là đồ vật, tại sao Ôn Giản tùy ý cướp đi được?”.
Mẹ Ôn nghe thấy điều này liền không vui, bà đẩy mạnh ba Ôn một cái, mạnh mẽ nói: “Tôi không quan tâm! Ôn Giản được chúng ta nuôi dưỡng, nó là anh trai, Trí Dư là em trai, vì vậy nó phải giống như chúng ta, bảo vệ Trí Dư!”
Ba Ôn thấy mẹ Ôn mất bình tĩnh, bất đắc dĩ nói: “Được, được, ngày mai gọi Ôn Giản về nhà, để tôi hỏi cho kỹ!”
Ôn Giản và Ôn Trí Dư chệnh lệch 8 tuổi, Ôn Trí Dư năm nay 21 tuổi, còn Ôn Giản 29 tuổi. Kể từ lúc kết hôn ba Ôn và mẹ Ôn vẫn chưa có con, đến bệnh viện kiểm tra thì cả hai người đều có sức khỏe tốt, thực sự không có cách, nghe người xưa nói rằng có thể mang một đứa trẻ đến ấn trước giường, đứa thứ hai sẽ có thể đến nếu ấn như vậy, vì vậy ba Ôn và mẹ Ôn đã đến cô nhi viện, mang Ôn Giản 6 tuổi trở về.
Ôn Giản thông minh hiểu chuyện, vì vậy thực sự không phải lo lắng. Ba mẹ Ôn rất thích, điều hài lòng nhất là sau một năm, mẹ Ôn thực sự có một đứa con, sau đó Ôn Trí Dư đã ra đời.
Ôn Trí Dư vừa đến, tất cả tình yêu ban đầu đặt lên Ôn Giản đều chuyển hết cho Ôn Trí Dư, chỉ cần đó là điều Ôn Trí Dư muốn. Ôn Giản chạm cũng không thể chạm!
Buổi sáng, Ôn Giản bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại. Anh liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, nhìn điện thoại thấy là ba Ôn, liền cầm điện thoại đi vào phòng tắm.
Nửa phút sau, anh trở lại phòng ngủ.
Điện thoại của Quý Tang reo lên. Đó là âm thanh thông báo của Wechat.
Nó rung lên nhiều lần liên tiếp.
Ôn Giản nhớ tới tối hôm qua cô nói mẹ sẽ đến, liền nhíu mày, sau đó cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem, quả nhiên là Wechat ghi tên “Mẹ lớn nhân”.
Ôn Giản nhấp vào nó.
“Tang Tang, 15 phút nữa mẹ xuống tàu cao tốc.”
“Nếu con bận công việc, mẹ sẽ ngồi xe buýt đến.”
“Có phải là đường số 11 không?”
“Mẹ đã lâu không ngồi, sợ ngồi sai.”
Ôn Giản xem wechat, gõ điện thoại, đáp: “Con tới đón mẹ, mẹ xuống tàu cao tốc ở sảnh chờ con.”
Đầu bên kia trả lời sau vài giây: “Được.”
Ôn Giản trả lời wechat xong, liền lục điện thoại di động của Quý Tang, tìm một bức ảnh hai mẹ con, gửi cho mình, sau đó vào phòng tắm thu dọn, thay quần áo xong mới nhớ trả lời ba Ôn.
Anh không thể về nhà vào sáng sớm, nhưng anh có thể về nhà vào khoảng chín giờ.
Ba Ôn đã trả lời wechat rất nhanh.
“Ôn Giản, con đang muốn làm ba thất vọng sao?”
Ôn Giản cầm điện thoại nhìn một hồi rồi ấn nút khóa màn hình bỏ vào túi, liếc nhìn thấy Quý Tang đã trở mình ngủ tiếp, anh đi đến mép giường, ngón tay vén tóc mai cô kẹp ra sau tai, cúi đầu hôn lên má cô một cái, cầm chia khóa xe đi ra ngoài.
Với kiếp trước không giống nhau.
Ở kiếp này, gia đình của Quý Tang rất trọn vẹn và hạnh phúc, ba làm giáo viên ở một thị trấn nhỏ, sau khi nghỉ hưu, mở một trường luyện thi, mẹ ở nhà toàn thời gian, ba mẹ rất ân ái, Quý Tang là con một, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, ở lại trường làm giảng viên giống như ba mình.
Khi Quý Tang lớn lên, mong ước lớn nhất của ba mẹ cô là cô có thể tìm được một người đàn ông tốt, kết hôn và sinh con, sống cuộc sống gia đình bình thường nhất.
Bởi vì ba Quý nghĩ rằng họ là một gia đình rất bình thường, những người bình thường sống một ngày bình thường là hạnh phúc.
Ôn Giản lái xe đến nhà ga đường sắt cao tốc, không lâu sau thì tìm thấy mẹ Quý đang đợi ở sảnh.
Sau khi Ôn Giản nhìn thấy người thật, trong lòng cảm thấy Quý Tang rất giống mẹ cô, mẹ Quý trông rất dịu dàng, năm tháng dường như cũng đối xử đặc biệt với mẹ Quý.
Ôn Giản vội vàng tiến lên chào hỏi: “Dì, chào dì, dì là mẹ của Quý Tang phải không?”
Mẹ Quý sửng sốt một chút, ngước mắt nhìn người đàn ông trưởng thành trước mặt: “Cậu là…?”
Khóe miệng Ôn Giản cong lên một nụ cười ấm áp: “Con là bạn trai của Quý Tang, cô ấy nhờ con đến đón dì.”
Mẹ Quý bị sốc: “Bạn trai? Chưa nghe nó nói qua.”
Ôn Giản sợ mẹ Quý không tin, vội vàng lấy chứng minh thư ra, tự giới thiệu: “Con tên Ôn Giản.”
Từ nhà ga cao tốc trở về nhà của Quý Tang, mẹ Quý đã hỏi Ôn Giản rất nhiều câu hỏi trên đường đi như thể kiểm tra hộ khẩu.
Ôn Giản đều kiên nhẫn trả lời.
Trên đường đi, ba Ôn đã gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa.
Khi Ôn Giản chờ đèn đỏ, liền cau mày cho ba Ôn vào danh sách đen.

Bình luận

Để lại bình luận