Chương 141

A Linh được Lâm Thư Ngạn đưa đến Giao Châu đã hơn một tháng.
Ngày nào nàng cũng bị nhốt trong nhà, hết đọc sách lại thêu hoa, hết chơi đàn lại nấu trà. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ như thế này mãi, nào ngờ Lâm Thư Ngạn lại trình sổ con lên triều đình với mong muốn được chuyển ra địa phương.
Vừa khéo Thái thú Giao Châu cáo lão về quê, Hoàng đế vung tay, không biết là vô tình hay cố ý mà lệnh cho Lâm Thư Ngạn đảm nhiệm chức vụ Thái thú Giao châu.
A Linh được sinh ra ở nơi phong trần nên đã luyện cho nàng một trí óc tinh khôn. Người áo đen đột ngột xông vào Tàng Thư Lâu vào đêm hôm đó có tướng mạo và khí thế bất phàm, Lâm Thư Ngạn thì hành lễ và gọi người đó là “biểu huynh”, nàng đoán đó là Thẩm tướng tiếng tăm lừng lẫy ở Kinh Thành.
Lúc mới đến Kinh Thành, A Lĩnh từng bị người ta bảo là có gương mặt khá giống với Ngự Sử phu nhân, sau đó nghe đồn phu nhân bất ngờ qua đời, Lâm Thư Ngạn đã mua nàng với giá cao.
Nàng bị nhốt trong Tàng Thư Lâu của Lâm gia. Xung quanh chỉ có ao hồ mờ mịt, A Linh chẳng gặp được ai trừ nha đầu hầu hạ.
Lâm Thư Ngạn chỉ đến tìm nàng vào lúc động tình túng dục, còn lại không hề nhắc đến một chữ danh phận hay tình yêu.
A Linh biết mình đã trở thành món đồ chơi tiêu khiển của một quý nhân rồi.
Thế nên khi Thẩm tướng tìm tới, chỉ vào nàng và hỏi “Nàng ta là ai?”, “Nàng ta giống ai?”, Lâm Thư Ngạn lập tức vội vàng thu xếp nàng sang Giao Châu cách Kinh Thành mấy trăm dặm.
Một suy đoán táo bạo nổi lên trong lòng A Linh.
Lâm Thư Ngạn, cháu trai của Tướng công đương triều, vị tiến sĩ tài ba, yêu thầm biểu tẩu của mình.
Còn nàng là thế thân của vị biểu tẩu này.
Lúc A Linh tới Giao Châu thì lòng nàng đã chết.
Lâm Thư Ngạn là công tử thế gia, sau này chắc chắn sẽ lấy một quý nữ danh môn, môn đăng hộ đối làm thê tử. Nàng cứ ngỡ có lẽ Lâm Thư Ngạn sẽ nể tình nàng đã hầu hạ mình trước khi thành hôn mà cho nàng danh phận thị thiếp, như thế còn tốt hơn là ca hát bán thân ở thanh lâu.
Song, vì gương mặt này, vì tình cảm mà Lâm Thư Ngạn dành cho biểu tẩu nên Lâm gia và Thẩm tướng không cho phép nàng xuất hiện tại Kinh Thành nữa.
Hai người xa cách, ai biết hắn cưới thê tử, có niềm vui mới rồi thì có bán nàng đi không?
Bởi sự tồn tại của nàng âu cũng là minh chứng cho tâm tư xấu xa của hắn trong quá khứ.
Và A Linh cũng hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Thư Ngạn lại xin làm quan ở Giao Châu.
Đã được làm quan ở Kinh Thành, ra vào triều đình thì ai lại muốn làm quan địa phương, xử lý chuyện lông gà vỏ tỏi của dân chúng mỗi ngày chứ? Hơn nữa, chuyển ra địa phương thì phải giữ cương vị ba năm, Lâm Thư Ngạn không còn nhỏ, đang ở độ tuổi hẹn hò với quý nữ.
Hắn rời kinh thì hôn sự sẽ bị trì hoãn cơ mà?
Tại sao hắn lại tới đây?
Một khi đến một mảnh trời mới, hắn cần phải kết giao đồng liêu thêm một lần nữa, phải đạt được thành tích nhất định mới được hồi kinh, sao phải vất vả như vậy làm gì…
Trái tim A Linh bồi hồi. Hay là vì nàng chăng?
Không phải nàng chưa từng mơ mộng được bước chân vào thế gia, nhưng một kẻ thế thân như nàng thật sự có sức hút đến thế ư?
Đến mức khiến cho một công tử danh môn bỏ lại mọi thứ, nhược thủy ba ngàn nhưng chỉ lấy một gáo?
Câu chuyện đẹp đẽ này chỉ có trong thoại bản thôi.
“Công tử tới rồi cô nương ơi!” Tiếng reo vui mừng của tỳ nữ ngắt dòng suy nghĩ của A Linh.
A Linh bèn đứng dậy khỏi bàn sưởi, nhìn sắc trời bên ngoài. Vầng trăng bạc tròn trịa đang treo ở đầu cành.
Ngày 15, hôm nay là ngày lành!
Lâm Thư Ngạn vừa nhậm chức Thái thú ở Giao Châu, cần thảo luận sự vụ với quan phủ, mấy ngày trước hắn chỉ tới đây hai lần dùng bữa nhanh rồi đi.
Phải chăng đêm nay hắn sẽ ngủ lại?
A Linh thay y phục, trang điểm, thướt tha đi gặp người ấy.
Nàng là người xinh đẹp, mặc xiêm y mỏng nhẹ màu đào làm bầu ngực trắng như tuyết thấp thoáng, cơ thể thì mảnh mai, trông nàng như đóa hải đường kiều diễm nở rộ dưới ánh trăng vậy.
“Công tử…” Lâm Thư Ngạn đang ngồi bên bàn ăn, A Linh bèn nhớ nhung sà vào lòng hắn.
“Nàng đã ăn chưa?” Lâm Thư Ngạn ôn tồn hỏi. Hắn không quen với sự thân mật cố tình của nữ tử bèn vỗ tay nàng: “Ngồi xuống, cùng ăn thôi.”
“Công tử cứ ăn đi ạ, dạo này ta đang giảm béo.” A Linh xắn tay áo lên xới cơm cho Lâm Thư Ngạn.
“Gầy thế này mà giảm nữa à?” Lâm Thư Ngạn vòng tay qua eo nàng.
A Linh lấy thức ăn cho hắn, cười duyên dáng: “Người xưa có câu ‘Sở Vương thích eo thon nên trong cung nhiều người chết đói’. A Linh vừa không gia thế vừa không tài học, không biết việc đời, chỉ biết dựa vào mặt và thân thể của mình. Nếu không giữ cho tốt thì ta sợ một ngày nào đó công tử sẽ ghét ta, đón tỷ muội mới, ta lại trở về với cảnh phong trần bán nụ cười mất.”
Lâm Thư Ngạn chẳng nói gì, chỉ chia một nửa thức ăn trong bát qua cho nàng: “Không có ai cả, nàng cứ ăn nhiều vào.”
Nhưng A Linh không cầm đũa mà dịu dàng ôm lấy mặt hắn: “Từ khi đến Giao Châu, công tử hao gầy đi hẳn, sao ngài lại không ngại khó nhọc mà chuyển ra nơi này chứ? Rõ ràng ở Kinh Thành sẽ có tương lai hơn mà?”
Năm xưa, Lâm gia đứng về phe Thái tử, Lâm Thư Ngạn và Đông Cung có tình bằng hữu sâu sắc. Nay Thái tử đã đăng vị, đương nhiên không thể xét thiếu công của Lâm gia và hắn.
Lâm Thư Ngạn không gạt tay A Linh ra mà vuốt ve nó, mắt nhìn nàng một cách chăm chú: “Ta phí công đến Giao Châu để làm gì, nàng nói xem?” Vành tai hắn hơi ửng hồng.
A Linh nhìn xuống dưới, làm bộ ngốc nghếch: “A Linh chỉ là bồ liễu, kiến thức nông cạn, không dám đoán tâm tư của công tử ạ.”
“Nàng ấy!” Lâm Thư Ngạn cầm tay A Linh bảo nàng dùng bữa: “Ăn nhiều vào để còn mang thai con của chúng ta nữa.”
“Hơ?” A Linh giật mình, khẽ hé cái miệng nhỏ nhắn. Lâm Thư Ngạn chưa lấy thê tử mà lại sinh con trước với nàng, nghĩa là sau này sẽ nạp nàng làm thiếp ư?
Lâm gia cho phép có thứ trưởng tử ư? Liệu đích thê của hắn có thể chứa chấp mẫu thân của thứ trưởng tử là nàng không?
Hạnh phúc thì hạnh phúc nhưng nàng vẫn hỏi: “Công tử muốn sủng thiếp diệt thê ư?”
Vẻ mặt Lâm Thư Ngạn vẫn điềm tĩnh như thường: “Ta còn chưa đính hôn, thê ở đâu ra?”
“Dù sao thứ trưởng tử nghe cũng không ổn đâu ạ.” A Linh ngập ngừng nói.
“Nàng chưa sinh, sao lại biết là thứ?” Lâm Thư Ngạn liếc nhìn bụng nàng.
Không phải thứ thì là dòng chính ư? Cho nàng làm chính thê ư?
A Linh sợ mình tự biên tự diễn bèn khéo léo hỏi lại: “Ngài muốn đích thê của ngài nhận con ta sao?”
“Đã nói là chưa có thê tử rồi mà.” Lâm Thư Ngạn lặp lại: “Nếu ta muốn thành hôn với quý nữ danh môn thì ta đã không cố ý xin đến Giao Châu rồi.”
Ẩn ý trong câu nói đã quá rõ.
Mặc dù A Linh đã lờ mờ đoán ra nhưng chính tai nghe thấy vẫn làm nàng vui mừng khôn xiết. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, sợ quý công tử chỉ là nhất thời bồng bột: “Thân phận của ngài và ta như trời và đất. Ngạn ca ca, hay là huynh dỗ ta thế?” Nàng không gọi công tử nữa mà chuyển sang gọi ca ca.
Lâm Thư Ngạn nghiêm túc đáp: “Lâm gia là họ lớn trăm năm, sao ta có thể đem chuyện con nối dõi ra đùa với nàng chứ?”
Hắn thản nhiên nói lên ý định của mình: “Tuy mấy năm nay gia tộc đã có phụ thân chống đỡ nhưng sau này chúng ta vẫn phải trở về. Nàng có con thì ta cũng có thêm vốn liếng để đàm phán với gia tộc.”
Lúc nhắc đến Thẩm Giai và Đỗ Yểu Yểu, hắn có hơi ngượng ngùng: “Chờ thêm vài năm nữa, con của biểu huynh và biểu tẩu trưởng thành thì con của chúng ta cũng đã cung phụng dưới gối, nào còn ai để ý đến chuyện nàng và biểu tẩu giống nhau nữa.”
“Ta cũng muốn mượn chuyện giống nhau để xin mẫu thân biểu tẩu nhận nàng làm cháu gái, tuyên bố với bên ngoài nàng là biểu muội của biểu tẩu, nếu vậy khi gả vào Lâm gia nàng sẽ danh chính ngôn thuận hơn.”
Lâm Thư Ngạn im re chẳng nói chẳng rằng mà đã tính đến cả tương lai sau này rồi ư? A Linh vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, nhưng nàng cũng rất thấp thỏm: “Còn Thấm tướng thì sao ạ?” Đối phương chịu cho cái người giống thê tử mình xuất hiện ở Lâm gia ư?
“Mọi chuyện đã có ta rồi.” Lâm Thư Ngạn đáp lời. Thẩm Giai đúng là khó thuyết phục thật nhưng đã có Đỗ Yểu Yểu tốt bụng rồi mà.
A Linh cười tươi, lúm đồng tiền như hoa. Nàng ăn cơm ngốn nghiến.
Nàng không để bụng ban đầu mình có phải là thế thân hay không, chỉ cần điều nàng có cuối cùng là tấm chân tình thôi.
Diễn kịch nhất thời, được trao cả đời.
Cuối cùng A Linh cũng không còn rơi vào cuộc mua bán thiệt thòi nào nữa.

Bình luận

Để lại bình luận