Chương 142

:

Triệu Mạc đi ra ngoài một lúc lại quay lại:

“Em chuẩn bị đi, anh ra gara lái xe..”

Ngô Uyển Uyển gật đầu, cũng không hỏi vừa rồi anh gọi điện cho ai, có lẽ là chuyện công việc, cô cũng không hiểu.

Cô mặc một chiếc váy cổ búp bê nền xanh nhạt, hoa trắng và nhị hoa màu vàng, đi một đôi giày cao gót nhỏ màu đen, tất màu trắng phù hợp, mang theo một chiếc túi nhỏ, ngồi xe Triệu Mạc đi bênh viện.

Khi đến bệnh viện, cô mới biết anh đã gọi điện cho giám đốc bệnh viện và hỏi tình huống nên mặc bộ đồ tây đi đến.

Ngô Uyển Uyển muốn cười, cũng không biết khi nào anh ấy học được giọng quan, nói chuyện với giám đốc bệnh viện rất chính thức.

Cuối cùng, trưởng khoa phụ sản đưa cô đi làm kiểm tra.

Thai nhi quá nhỏ. Chỉ có thể xét nghiệm máu, cuối cùng kết quả là cô có thai, trên dưới 6 tuần, bào thai phát triển khỏe mạnh.nNgô Uyển Uyển một lúc không biết nên vui hay buồn.

Trước kia cô thật sự không muốn sinh con thứ hai, cảm thấy mình rất vất vả nhưng vì gia đình, Triệu Mạc tập trung công việc ở thành phố, chỉ để dành nhiều thời gian hơn cho cô và các con.

Đứa trẻ này … tới thật đúng lúc, lúc cô không từ chối việc mang thai thì nó đến.

Khi Ngô Uyển Uyển đi ra, Triệu Mạc đang cùng viện trưởng tán gẫu lập tức chào hỏi:

“Thế nào? Có không?”

Chủ nhiệm khoa đứng một bên cười:

“Anh Triệu, chúc mừng.”

Câu này chứng minh mọi chuyện, Triệu Mạc vui mừng khôn xiết:

“Cùng vui cùng vui, đúng lúc tôi muốn quyên tặng hai xe cấp cứu cho viện ta. Tôi chưa có thời gian nói chuyện này. Hôm nay tôi sẽ cho người làm.”

Viện trưởng nghe xong cũng vui mừng, sắp xếp cho Uyển Uyển lúc sau khám thai định kỳ các kiểu ở đây.nNgô Uyển Uyển đột nhiên cảm thấy Triệu Mạc thật chu đáo, dù có quyền thế đến đâu cũng phải đối xử tốt với người khác, cô mới đến kiểm tra anh đã sắp xếp hết rồi.

Ngô Uyển Uyển cảm thấy ấm áp trong lòng.

Triệu Mạc đi theo sau cô, luôn bảo vệ cô, và sẽ cẩn thận đỡ cô xuống bậc thang khi cô cần đi xuống.

Ngô Uyển Uyển thậm chí còn cảm thấy buồn cười:

“Em mới mang thai, không cần cẩn thận như vậy.”

“Ai nói vậy? Trong mắt anh, em bất cứ lúc nào cũng quý giá. Hôm nay chúng ta ra ngoài. Anh đưa em đi nhà hàng ăn cơm nhé?”

“Mẹ và ÁI Uyển còn ở nhà mà? Chắc cũng chưa ăn?”

“Không sao, ăn xong rồi gọi một phần mang về. Anh sẽ gọi về nhà. Nếu không được thì gọi người mang một phần về nhà.”

Triệu Mạc đã tính rồi, từ lúc có Ái Uyển, anh không ở nhà thường xuyên, mà có về thì cũng là cả nhà đi ra ngoài, lâu rồi anh và Uyển Uyển không trải qua thế giới hai người.nNgô Uyển Uyển không tranh cãi với anh, cô gật đầu đồng ý.

Thật vất vả, lần này có bầu không ốm nghén, cô cũng nhân cơ hội đi ra ngoài một chút.

Kể từ khi mang thai đứa con thứ hai, Triệu Mạc trở nên quan tâm hơn, ngày nào cũng hỏi han ân cần, buổi sáng dậy sớm hơn cô, buổi tối đợi cô ngủ rồi mới đi ngủ.

Vốn dĩ cô cho rằng mang thai đứa đầu vất vả, còn phải chăm sóc đứa thứ hai thật tốt, không ngờ đứa thứ hai lại đặc biệt không cần lo lắng. Từ khi biết mình mang thai, cô không cảm thấy buồn nôn, chỉ là thay đổi khẩu vị, tinh thần tốt, không khó như khi mang bầu Ái Uyển.

Triệu Mạc rất vui vì cô không phải chịu tội, và khi bụng của Uyển Uyển bắt đầu lớn hơn, Ái Uyển cũng trở nên sôi nổi và năng động, ngày nào cũng làm đảo lộn ngôi nhà.

Ngô quả phụ không thể trông cô bé được nữa nên Triệu Mạc đã tìm một bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ em để giúp Ngô quả phụ chia sẻ gánh nặng.nNgô quả phụ cũng biết nếu con gái sinh thêm con, bà sẽ không có khí lực mà chăm hai cháu một lúc, nhất định phải tìm người chăm sóc đứa nhỏ nên không nói gì.

Bình luận

Để lại bình luận