Chương 142

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 142

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thật khiến người ta phiền lòng.

Trịnh Nghị thở dài, chống cạnh bàn đứng dậy “Em từ từ ăn đi, tôi đi thư phòng một lát.”

Vân Tô Tô ngước mắt nhìn theo bóng dáng hắn, đem thịt cá trong tay nhét vào trong miệng mình, rồi lại gấp gáp gỡ thêm thịt cá, giống như sợ sẽ không được ăn nữa vậy.

Hứa Tân gọi điện tới, không cần nghĩ cũng biết hắn muốn nói gì.

“Cô ấy ở đây với tao rất tốt, so với khi ở chung với tụi mày tốt hơn nhiều, muốn ăn cái gì cũng không dám nói, còn dám tự xưng mình đối tốt với cô ấy à? Trong đầu tụi mày cũng chỉ biết lo cho nửa cái thân dưới mà thôi.”

Hứa Tân lạnh giọng “Trịnh Nghị mày đừng có mà giở cái giọng đó, không phải đã giao kèo trước đó rồi sao, không ai được phép đụng vào cô ấy, nếu mày dám chạm vào dù chỉ là một chút, thì liền mang người trở về đây!”

“Tao mà mang về, tụi mày có thể đảm bảo không chạm vào cô ấy hả? Chỉ biết giả vờ trước mặt tao, tụi mày đã biến cô ấy thành cái dạng gì? Nô lệ tình dục à!”

Bên kia truyền tới một tràng tiếng cười.

“Ha, mày thì tốt đẹp quá nhỉ? Lúc đánh cô ấy, lúc nhấn đầu cô ấy xuống bể bơi, sao không nghe thấy mày nói những câu này? Mày bây giờ, có chăng chỉ để rửa sạch tội nghiệt của mình mà thôi.”

“Làm bộ làm tịch, Trịnh Nghị mày so với người khác càng giống hơn!”

Trên người cô vẫn không có lấy một mảnh vải nào, cả người trần truồng ngồi ở phòng khách xem TV, hai tay ôm lấy đầu gối cuộn người lại, từ lâu đã mất đi thói quen mặc quần áo, chỉ cần không phải ra khỏi cửa thì sao cũng được.

Trịnh Nghị một mình ngồi bên bàn ăn cách đó không xa, dường như đang đợi gì đó, hắn quay qua nhìn cô, Vân Tô Tô đối diện tầm mắt hắn, lộ ra nụ cười hơi chút mất tự nhiên.

“Chủ nhân không tới xem TV sao?”

“Ừ.”

Không lâu sau, có tiếng gõ cửa, thân mình cô đột nhiên run lên dữ dội, nhìn thấy Trịnh Nghị đứng dậy đi mở cửa, nhưng cô còn đang trần trụi, giây tiếp theo liền trốn ra phía sau ghế sô pha.

Cửa mở, bốn người đứng bên ngoài đi vào, đều nhìn thấy phía sau sô pha thấp thoáng một cái đỉnh đầu.

“Lại đây.” Quý Đỗ ra lệnh.

Bọn họ cùng nhau xuất hiện ở nơi này, nhất định là không có chuyện gì tốt đẹp, chắc chắn là đến làm cô, muốn luân gian cô, lần đầu tiên cô mất trinh cũng là ở khách sạn.

Vân Tô Tô lắc đầu ngoày ngoạy, cuộn tròn người bên trong khe hở giữa vách tường và sô pha, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ ngóng nhìn theo.

Trịnh Nghị nhìn cô đi tới “Đừng sợ, qua đây.”

Nháy mắt túm được cánh tay cô, khiến cô giật mình hốt hoảng hét lớn “Đừng mà!”

“Tê……”

Trên mu bàn tay bị cào một cái thật sâu, Trịnh Nghị vô thức né tránh rụt tay lại, cô nhân cơ hội chạy thật nhanh về hướng phòng ngủ, Hứa Tân không kịp giữ người lại, để Vân Tô Tô đóng cửa phòng ngủ.

Nắm lấy then cửa vặn xuống, cửa đã bị khóa trái bên trong.

“Vân Tô Tô, mở cửa! Không có làm em, em sợ cái gì?”

Cô bò lên giường, đem chăn trùm qua đầu, bởi vì sợ hãi mà cả người vẫn không ngừng run, tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, tiếng mấy người đàn ông khác nhau truyền đến, có Lam Đà, Đàm Lam, Quý Đỗ…..Mấy tên đàn ông này sẽ đem cô thao chết mất.

Cô sẽ không mở cửa, tuyệt đối sẽ không, trừ phi cô chết, bọn họ nhất định sẽ thay nhau làm chết cô, sẽ chết huhu.

“Đừng gõ nữa, trước để cô ấy bình tĩnh lại đi, cửa sổ trong đó khóa lại rồi, sẽ không sao đâu.”

Hứa Tân đi tới, đè bả vai Trịnh Nghị nhấn lên tường “Không phải mày thích giả vờ lắm sao? Mày nói bậy bạ gì trước mặt cô ấy rồi? Để bây giờ cô ấy chỉ nghe lời mày, không coi tụi tao ra gì nữa. Trịnh Nghị, mẹ nó mày cũng thật biết diễn!”

Hắn nghiêm nghị nhíu mày, vóc dáng cả hai không phân cao thấp, lúc này Trịnh Nghị mới phản ứng lại dùng sức đẩy vai hắn ra.

“Tao bị cô ấy cào một cái, bộ mày không thấy sao? Tao ở trong suy nghĩ của tụi mày chính là người như vậy, lúc nào cũng chỉ biết giả vờ có phải hay không, Hứa Tân mày thì có chỗ nào tốt! Thủ đoạn của mày so với tao còn kém hơn sao?”

Hứa Tân túm lấy áo khoác cao bồi của hắn, hung hăng lôi kéo “Đ* mẹ cả lò nhà mày Trịnh Nghị! Ông đây so với mày tốt hơn nhiều! Ít ra tao sẽ không giống mày, giả bộ đến cha mẹ nhìn không ra, chút ít thủ đoạn này của mày cũng chỉ dùng được trước mặt Vân Tô Tô thôi!”

“Mẹ nhà mày thích gây sự à?”

Nhìn hai người bọn họ như sắp đánh nhau tới nơi, Quý Đỗ đá một cái lên cửa phòng ngủ, oạch một tiếng.

“Đừng cãi nhau nữa! Cãi vã có gì hay, lo mà nghĩ cách để cô ấy tự đi ra kia kìa.”

Trịnh Nghị quay qua nhìn hắn châm chọc mỉa mai “Quý Đỗ mày cũng là cái đồ ngu ngốc, thư tình kẹp trong sách cô ấy chính là do tao viết, xem ra mày đã tức giận lắm phải không, còn chơi cô ấy mạnh bạo thế kia mà, giờ còn ở đây ra vẻ thương tiếc cô ấy cho ai xem.”

Trong giây lát sắc mặt hắn đại biến.

“Mày viết?”

“Mày dám chơi tao!”

Đôi mắt giận dữ trợn trừng nhìn hắn, đuôi mắt đỏ au, quả đầu đinh như càng tôn lên sự gai gốc vốn có trên con người hắn.

Tính tình hắn xưa nay vốn dĩ khá tốt, tiền đề là không có ai chọc vào, gia đình ba đời với truyền thống võ thuật sao có thể dạy ra người có tính tình tốt được, một quyền hung hăng giáng xuống trên mặt Trịnh Nghị.

“Quý Đỗ! Mày làm gì đấy!” Đàm Lam giữ cánh tay hắn lại thật chặt, cơ bắp như muốn căng theo, đã sắp giữ không nổi, hắn túm cổ áo Trịnh Nghị đè xuống cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Hứa Tân làm như xem kịch vui còn khoái chí bật cười, thậm chí còn ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ.

Đàm Lam trừng hắn “Mày đừng có mà thêm mắt dậm muối!”

“Liên quan gì tao, là do nó tự tạo nghiệt, bị đánh là đáng lắm.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận