Chương 142

Lúc xe dừng ở dưới lầu chung cư, mẹ Quý nhận được cuộc gọi từ Quý Tang. Giọng nói trong điện thoại rất lớn, Ôn Giản thầm cảm thấy cái miệng nhỏ này tối qua đâm vào chưa mạnh.
Quý Tang lo lắng nói: “Mẹ, xin lỗi, con ngủ quên! Mẹ đến đâu rồi? Bây giờ con đến đón mẹ.”
Mẹ Quý liếc nhìn Ôn Giản đang tập trung đỗ xe, khẽ cười: “Tang Tang, sao con lại giấu mẹ?”
Quý Tang: “… Dạ?”
Mẹ Quý nói: “Sao con có thể giấu gia đình việc con có bạn trai? Là Ôn Giản đến đón mẹ, mẹ đã đến chung cư rồi, đang lên đây.”
“Như vậy trước đi, đợi lát sẽ nói.”
Nói xong mẹ Quý cúp điện thoại.
Chỉ nửa giây sau, điện thoại của Ôn Giản vang lên, điện thoại của anh đang kết nối bluetooth.
Ôn Giản lại nhìn vào mắt mẹ Quý, không biết có nên nghe không, bấm nút trả lời trên màn hình.
Giọng hỏi của Quý Tang vang lên: “Sao anh không gọi em?”
Ôn Giản thấp giọng nói: “Muốn em ngủ thêm.”
“Anh… Im đi.” Quý Tang hạ giọng, gấp gáp nói: “Mẹ em đang ở bên cạnh anh, anh nói nhỏ hơn được không? Hơn nữa, tối qua không phải trách anh làm em mệt mỏi như vậy sao!”
“Hừm… đau lưng quá.”
Ôn Giản khẽ mím đôi môi mỏng, cảm thấy bầu không khí trong xe có chút thay đổi, đôi mắt dài hẹp liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy mẹ Quý đang nhìn mình cười, khiến tim anh khẽ đập..
“Tang Tang…” Anh muốn nhắc nhở cô.
“Được, không nói nữa, đợi anh đi trước, em sẽ nói với mẹ.”
Ôn Giản vốn định quay về, thuận theo cô nói: “Được, anh đưa dì vào thang máy rồi đi, đợi tối gọi điện cho em nhé?”
Vừa dứt lời, Quý Tang đã hét lên: “Không! Không được gọi! Hai ngày không gặp nhau.”
“Tại sao?”
“Tại sao? Tại sao tự mình nghĩ đi, cúp máy.”
Nói xong, Ôn Giản còn chưa kịp trả lời, trong điện thoại đã truyền đến tiếng cúp máy.
Ôn Giản: “…” Trong xe yên lặng cả nửa phút, mẹ Quý mới nhớ ra mở cửa.
Ôn Giản nghe thấy tiếng mở cửa, liền vội xuống xe giúp bà xách hành lý.
Mẹ Quý ban đầu có ấn tượng tốt với Ôn Giản, sau khi nghe một số nội dung trong cuộc điện thoại, cũng biết những người trẻ tuổi bọn họ… tương đối cởi mở, nhưng tính khí của Tang Tang, một người làm mẹ như bà hiểu rất rõ, không phải người đàn ông muốn giao phó tính mạng của nó, nó sẽ không tùy tiện giao mình.
Mẹ Quý nói với Ôn Giản: “Ôn Giản, đừng nghe Tang Tang, buổi tối rảnh rỗi qua đây ăn cơm, dì sẽ làm vài món sở trường cho con ăn.”
Ôn Giản hoàn toàn không nghĩ tới mẹ Quý sẽ nói như vậy với mình, ngây ngẩn gật đầu nói: “Được, cảm ơn dì.”
Hai người trò chuyện một hồi, Ôn Giản đợi cửa thang máy đóng lại mới rời đi.
Điện thoại trong túi lại vang lên, anh nhìn vào thì thấy lần này là mẹ Ôn.
Khuôn mặt dịu dàng của Ôn Giản bất giác nhuộm một tầng ớn lạnh. Mẹ Ôn không có việc sẽ không gọi điện cho anh.
Ôn Giản không trả lời, lên xe, bật xi nhan, lái về phía nhà họ Ôn.
Lần cuối cùng anh bước vào ngôi nhà đó là vào tết nguyên đán năm ngoái.
Sau khi Ôn Giản về đến nhà, liền cảm thấy bầu không khí nặng nề trong nhà.
Ba Ôn và mẹ Ôn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Ôn Trí Dư đang cầm ly nước uống nước, thấy Ôn Giản sải bước đi vào, liền dừng động tác lại, khiêu khích nhìn anh.
Ôn Giản không nhìn cậu ta, đi thẳng qua trước mặt cậu ta, tới trước ba Ôn mẹ Ôn, ngồi ở đối diện bọn họ, cung kính gọi: “Ba, mẹ.”
Mẹ Ôn không nói một lời mà đổ nước từ bàn trà lên mặt Ôn Giản.
Nước trà nóng sôi lập tức làm mặt Ôn Giản đỏ lên.
Ba Ôn hét lên: “A, bà làm cái gì vậy? Có gì thì từ từ nói!”
Mẹ Ôn nhìn chằm chằm Ôn Giản: “Ôn Giản, nói cho mẹ biết, con cướp bạn gái của Trí Dư sao? Sao con có thể làm chuyện phản nghịch như vậy?”
Khi Ôn Giản đi trên đường, anh đã đoán được lớn khái là có chuyện gì, về rồi mới biết, đúng thực là chuyện này.
Anh tùy ý lau mặt, đứng dậy, dùng ánh mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn Ôn Trí Dư: “Ôn Trí Dư, cậu nói với ba mẹ như vậy sao?”
Ôn Trí Dư bình thường có chút sợ người anh trai này.
Ôn Giản quá bình tĩnh, đều được ba mẹ nuôi dưỡng giống nhau, nhưng anh có tiền có quyền, không biết anh rốt cuộc đã làm như thế nào, không có sự giúp đỡ của ba mẹ mà đã thành lập được công ty giấy JS ở bên ngoài.
Có lẽ là do kinh doanh đã lâu, anh cứ như vậy đứng ở đó, cho người ta một cảm giác áp bức vô hình, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dường như có thể nhìn thấy tất cả của anh.
Tuy nhiên, hôm nay Ôn Trí Dư dựa vào có ba mẹ ở đây, trở nên không kiêng nể gì cả, hỏi lại: “Lẽ nào không phải như vậy?”
Ôn Giản khẽ hừ một tiếng: “Tang Tang là sau khi chia tay với cậu mới ở cùng tôi, Ôn Trí Dư, cướp hay không cướp, cậu hẳn là biết rõ hơn tôi!”
Ôn Trí Dư nghe vậy liền nhìn mẹ Ôn như cầu cứu, lo lắng nói: “Mẹ! Con biết anh sẽ không thừa nhận mà!”
Mẹ Ôn cũng từ trên ghế sô pha đứng lên: “Ôn Giản, con thật không biết xấu hổ! Chính Trí Dư là người ở cùng Quý Tang trước, sao con có thể xen vào? Chuyện này con phải nghe lời mẹ, con phải cắt đứt liên lạc với cô giáo Quý đó!”
Ôn Giản quả là sắp bị bọn họ làm cho tức giận, đôi mắt đen như đá quét thẳng vào người Ôn Trí Dư, nói thẳng: “Ôn Trí Dư, từ nhỏ đến lớn, cái gì tôi cũng có thể cho cậu, nhưng hôm nay, cô ấy, không được!”

Bình luận

Để lại bình luận