Chương 143

“Tần Diễn, Tần Diễn!”
Ở trên giường, Lâm Oanh đã bị đổi qua một hướng khác, lưng quay lên, cả người bị Tần Diễn ôm lấy, nửa người dưới lơ lửng trên không trung.
Tính vật thô nóng của người đàn ông ra vào liên tục, tinh hoàn đánh lên nước da^ʍ, tiếng động vừa nhớp nháp vừa trong vắt, nhịp điệu nhẹ nhàng mà dày đặc, làm cho người ta có thể dễ dàng liên tưởng được giờ phút này tính vật Tần Diễn ra vào cơ thể nàng nhanh như thế nào qua âm thanh.
Lâm Oanh gần như là muốn phát điên luôn rồi, qυყ đầυ người đàn ông liên tục đâm vào sâu hoa tâm của nàng, kɧoáı ©ảʍ theo tần suất của hắn cứ mãi quanh quẩn trong cơ thể nàng, thế nhưng chưa kịp tan đi đã phải nghênh đón kɧoáı ©ảʍ ở lần tiếp theo.
Kɧoáı ©ảʍ bên này giảm bên kia lại tăng lên, hoàn toàn không có thời gian để thở dốc, Lâm Oanh chỉ có thể tranh thủ lúc thở dốc để rêи ɾỉ, hoàn toàn không có chỗ để phát ra tiếng nức nở, chỉ có thể hòa vào trong hô hấp trở thành chút âm mũi tội nghiệp.
“Ô, ưʍ……..em………..không thể……”
Nàng đã không nhớ rõ đây là lần cao trào thứ mấy nữa rồi —— nàng quả thật rất ngây thơ.
Quên mất sức chiến đấu bền bỉ của Tần Diễn trên giường, cũng quên mức eo lưng hắn mạnh mẽ sung sức cỡ nào, giống như một cái máy đóng cọc hình người.
Cơ thể nàng mềm nhũn ra theo cơn cao trao, vệt đỏ ửng trên khuôn mặt trong lúc quá độ đã vô tình men xuống trên giường, làm cho làn da bên dưới cũng ửng lên màu đỏ nhạt.
Tần Diễn rút dươиɠ ѵậŧ ra, để cô nằm xuống giường, cúi đầu thương yêu hôn khô nước mắt lẫn mồ hôi trên khuôn mặt nàng.
Lâm Oanh hít hít mũi: “Em buồn ngủ Tần Diễn.”
Cô nàng thật sự buông xuống rào cản nghiêm túc cầu xin tha, giọng nói run run, viền mắt đỏ ửng tóe lên vẻ hết sức đáng yêu và mềm mại.
Trái tim Tần Diễn như muốn tan ra rồi, nhưng thứ đó của bản thân vẫn còn cương cứng, chỉ có thể dịu dàng thương lượng với nàng: “Không phải em đã nói là một lần sao? Ngoan nào, nhanh thôi.”
“…..”
Nhanh hay không trong lòng anh không rõ sao!
Lâm Oanh có hơi hỏng mất, nhưng khi Tần Diễn cắm vào một lần nữa, cơ thể nàng vẫn rất thành thật hóa làm một vũng nước.

Trải qua một đêm “vất vả” như vậy, không thể nào dậy sớm được. Tuy rằng Lâm Oanh đúng 6 giờ 40 phút đã mở mắt ra, nhưng cơ thể đau nhức lẫn mỏi mệt khiến nàng ý thức được kì nghỉ đông vẫn chưa kết thúc hoàn toàn, sau đó lại yên lòng híp mắt lại ngủ thϊếp đi.
Tỉnh lại một lần nữa đã là giữa trưa, Lâm Oanh đi ra phòng khách, thấy những hành lý ngày hôm qua nàng đóng gói kỹ càng để chuẩn bị cho hôm nay đi gửi bưu điện đã không thấy bóng dáng đâu.
Nàng hơi ngạc nhiên một chút, nhìn về phía Tần Diễn đang xử lý email công việc bằng notebook: “Anh gửi hết hành lý đi rồi hả?”
“Đúng vậy.” Lúc này Tần Diễn mới phát hiện ra nàng thức dậy rồi, thẳng tay khép notebook lại: “Anh gửi hết đồ đạc của ông bà về Mịch Thành rồi, đến lúc cô Lý nhận được sẽ dọn dẹp sắp xếp vào phòng hai ông bà, còn đồ của em thì để người ta mang đi rồi.”
“Mang đi?”
Lâm Oanh nghe không hiểu ý của hắn.
“Ừm, mang tới căn hộ anh chuẩn bị cho chúng ta.” Tần Diễn nghiêm túc giải thích: “Anh tính rồi, em còn ba năm lớn học nữa, mua một căn hộ cho ba năm này vẫn là có lợi nhất.”
“….”
Hả?
Lâm Oanh càng thêm mơ hồ: “Em chuyển về phòng ngủ là được rồi mà, sao phải mua nhà?”
“Ở phòng ngủ cũng được, giữ lại khuôn mẫu lúc trước của em là được.”
Vẻ mặt Tần Diễn nghiêm túc nhìn nàng.
“Cuối tuần anh sẽ cố gắng hết sức bay từ Mịch Thành đến đây, định gặp em em một lần một tuần có được không?”
Gay to rồi, làm sao có thể trông tội nghiệp như thế này, còn có hơi đáng yêu nữa.
Lâm Oanh mím môi nhịn cười: “Cuối tuần em còn phải đi làm thêm, có thể sẽ không có nhiều thời gian đâu.”
Nàng đã có cuộc sống riêng, và một sự nghiệp nho nhỏ, cũng đã qua cái tuổi ngoài học tập ra thì Tần Diễn là bầu trời, mặt đất và không khí của nàng rồi.
Đương nhiên Tần Diễn biết rõ, lúc trước hắn còn cảm thấy hơi mất mát vì chuyện này, nhưng ngẫm đi nghĩ lại, lại nhịn không được cảm thấy vui mừng vì sự trưởng thành nhanh chóng của cái cây nhỏ nhà hắn.
Tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng tóm lại vẫn coi như là tốt.
“Thế em phải nhớ rõ anh vẫn luôn ở đây đợi em.”
Lời thoại rất có hương vị của Lâm Oanh lúc trước, nhưng bây giờ lại thật sự được thốt ra từ miệng Tần Diễn.
“Phải nhớ dành chút thời gian lúc đang bận trăm công nghìn việc đến gặp anh đó.”
Cuối cùng Lâm Oanh cũng nhịn không nỗi nữa bật cười, giễu cợt hắn: “Cái này không giống như là chú Tần sẽ nói đâu nha.”
Tần Diễn đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Oanh, nghiêm túc cầm tay nàng lên sau đó chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt thiếu nữ, hôn lên mu bàn tay nàng.
“Bởi vì anh học được cách yêu một người rồi Oanh Oanh.”
“Anh rất ngu ngốc, đến tận bây giờ mới học được, xin lỗi em rất nhiều.”
“Cho nên thỉnh thoảng anh có thể hơi trúc trắc và cục cằn ——”
“Sau này, em chỉ dạy anh nhiều hơn nhé được không?”
Viền mắt Lâm Oanh hơi ướt, nàng chớp chớp mắt, cố gắng nhếch khóe cười xán lạn nhất.
“Được.”

Bình luận

Để lại bình luận