Chương 143

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 143

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trịnh Nghị sao không đáp trả lại, nhưng so với Quý Đỗ thì còn kém xa, hai người vật lộn qua lại, âm thanh nắm đậm cùng tiếng đánh nhau vang lên không dứt, miệng còn ra sức mắng chửi mấy câu thô tục.

Đàm Lam muốn tiến lên ngăn cản, nhưng một mình hắn căn bản không đủ khả năng, quay đầu nhìn hai người còn lại, Hứa Tân thì dựa vào bên cạnh sô pha bộ dáng xem kịch vui, Lam Đà nhìn tờ hóa đơn đồ ăn dán trên tường, vốn chả xem màn đánh nhau này ra gì.

“Tao nói tụi mày mẹ nó đừng đánh nhau nữa!” Hắn dùng sức kéo lấy cánh tay hai người, khóe miệng Trịnh Nghị rướm máu, mặt mũi bầm dập tả tơi, bị đánh vào những chỗ yếu ớt nhất.

“Một hai phải đánh đến chết đối phương mới hả dạ đúng không! Vân Tô Tô còn đang ở bên trong, hai đứa bây lại thành như bây giờ, cô ấy sao còn dám ra nữa?”

Trịnh Nghị quăng cánh tay hắn ra, giận tới mức đau đầu “Không ra thì cứ canh giữ ở cửa tới khi nào ra mới thôi! Mẹ nó làm gì mà lắm chuyện vậy.”

“Ha ha ha” Hứa Tân vỗ tay cười to, “Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa! Vừa rồi ở trong điện thoại còn nói cái gì mà bọn tao đem cô ấy trở thành nô lệ tình dục? Xem mày bây giờ kìa, cô ấy còn bị mày làm cho không có nhân quyền, vậy thì mày có tư cách gì mà nói bọn tao.”

Quý Đỗ cũng cảm thấy buồn cười “Người ta nói một không nói hai, mày thì ngược lại ba hồi này bốn hồi kia, không cảm thấy bản thân mày bây giờ làm người khác buồn nôn lắm sao?”

Hắn căng chặt khóe miệng bị thương, cơn nóng giận như thiêu đốt trong lồng ngực, cả người sững sờ tại chỗ.

Cuộc ẩu đả kết thúc trong căng thẳng, không ai trong bọn họ tiếp tục quấy rầy người trong phòng ngủ nữa, trước để cô bình tĩnh lại cái đã, kết quả cơm chiều cô cũng không ra ăn, bọn họ định chờ qua ngày hôm sau sẽ đi tìm chìa khóa dự phòng mở cửa.

Lam Đà ngủ trên sô pha, là người thức dậy sớm nhất, sáng sớm tinh mơ đương chuẩn bị kêu cô rời giường thì phát hiện cửa phòng ngủ mở toang.

Hắn đi vào, bên trong một người cũng không có, trong phòng tắm cũng không nhìn thấy bóng dáng cô, hắn tìm một lượt khắp nơi trong phòng, phát hiện cửa lớn để lại một cái khe nhỏ.

Cô chạy trốn rồi.

“Đệt m*!”

Vốn không ngờ tới cô nhân lúc bọn họ ngủ sau mà bỏ chạy, với cái lá gan bé xíu của cô sao dám làm ra loại chuyện này, đây không phải hành vi do bị ép buộc mà thành, chắc là bị chuyện ngày hôm qua dọa sợ rồi.

Lam Đà vội đánh thức bọn họ, đi xem lại camera, phía trên hiển thị khoảng 5 giờ sáng cô đã chạy ra ngoài, bóng hình người trong thang máy trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm dài của khách sạn, dưới chân là đôi dép lê dùng một lần, cô dám ăn mặc như vậy một thân một mình chạy ra ngoài, người còn trong trạng thái hoảng loạn.

“Tìm người, mau tìm người đi! Chia nhau ra tìm, nhớ phải quan sát trên đường nữa.”

Trịnh Nghị cầm chìa khóa xe vội xông ra ngoài, xung quanh đây đều là những cửa hàng buôn bán, giờ là 7 giờ sáng, trên đường không quá nhiều người, một tiếng nữa sẽ tới giờ cao điểm, cô có thể chạy đi đâu được chứ, trên người không có nổi một phân tiền, chỉ có hai nơi duy nhất có khả năng cô sẽ đến.

Sau khi nghĩ thông Trịnh Nghị thoáng sững sốt.

Cục cảnh sát, hoặc là nhà ga.

Cô có lẽ sẽ đi báo án, hoặc là về nhà.

“Anh có từng thấy qua người trong hình chưa?”

Cảnh sát trước mặt phất tay, “Chưa từng thấy qua.”

Hắn liên tiếp hỏi vài người trong cục cảnh sát, đều chưa từng thấy qua, cục cảnh sát gần đây nhất chính là nơi này, nếu chưa từng thấy qua, vậy hẳn là nên đi tới nhà ga.

Trịnh Nghị lái xe chạy tới, nhận được điện thoại của Lam Đà.

“Trên camera giám sát cô ấy ngồi bắt xe taxi, nhưng tài xế taxi cũng không liên lạc được, cô ấy không có tiền nên có thể không đi được xa, anh trực tiếp báo cảnh sát đi, còn lại bọn tôi đi kiểm tra camera giám sát.”

Tảng đá lớn trong lòng đột nhiên chìm xuống, hắn cau mày dữ tợn, nắm chặt tay lái.

“Trịnh Nghị, anh có nghe tôi nói không?”

“Tôi biết rồi!”

Hắn quay xe quay trở lại đồn cảnh sát báo án.

Nhưng hắn cũng không chịu bỏ cuộc, lại đến nhà ga tìm người, kiểm tra các loại camera giám sát, thậm chí còn dùng đài phát thanh tìm người, nhưng vẫn không thấy tung tích của cô.

Trịnh Nghị bắt đầu sợ hãi, sốt ruột, nóng nảy, hắn không ngừng gọi điện thoại hỏi cục cảnh sát điều tra như thế nào, nhưng kết quả thu được chỉ có một, còn đang điều tra.

Hứa Tân cùng Quý Đỗ cũng đi ra ngoài chia nhau tìm người, trong khách sạn chỉ còn lại hai người bọn họ, camera giám sát tra đến cuối cùng cũng chỉ còn lại góc chết, cô cuối cùng biến mất trên một con đường nhỏ, rốt cuộc tra không ra, suy đoán trong lòng bọn họ đã có, nhất định xảy ra chuyện.

Lam Đà ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài, Đàm Lam nhíu mày, “Làm gì đi, lại đây kiểm tra camera giám sát! ”

“Anh có tra được không? Tôi tra tới tra lui còn không bằng đi tìm người, trên bản đồ con đường kia không hiển thị, tôi tự mình đi tìm! “

Đàm Lam đóng máy tính lại chuẩn bị cùng ra ngoài, đi tới cửa thì Trịnh Nghị trở về.

Hắn mím chặt môi, Lam Đà cái gì cũng không nói, vòng qua hắn liền đi ra ngoài.

Đàm Lam nói, “Chúng ta đi tìm người, anh nghỉ ngơi một lát đi. “

Từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, hắn ta vẫn luôn ở bên ngoài, ngoại trừ khó chịu cùng tuyệt vọng không thể tìm được người, chỉ còn lại sự suy sụp.

Trịnh Nghị ngồi xổm ở cửa phòng ngủ, một tay nắm tóc, trái tim khó chịu như muốn ngừng đập.

Hai mươi bốn tiếng trôi qua thật nhanh, vẫn chưa tìm được người, ai nấy đều lo âu không chịu nổi, mỗi một phút trôi qua, cũng không biết cô ở nơi nào, bị đối đãi như thế nào.

Nhà cô bọn họcũng phái người xem qua, cô căn bản không trở về, chỉ cần là nơi bọn họ biết tất cả đều tìm, một bóng người cũng không có!

Bình luận (0)

Để lại bình luận