Chương 143

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 143

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Khoảnh khắc đó, trong đầu anh chỉ có câu nói kia, đứa trẻ đang giả làm người lớn. Trong lòng anh lập tức có chút suy nghĩ, cảnh tượng này, trong mắt anh quả thật có chút buồn cười.

Anh muốn cô, cũng gặp cô vài lần nhưng lại không cọ ra tia lửa gì, chuyện sau đó cũng ném ra sau đầu một cách tự nhiên. Anh cũng không phải người quá thương hương tiếc ngọc, thậm chí còn có tâm tư đề phòng.

Chờ lần nữa gặp lại cô, cô đã trở thành cô gái hai mươi hai tuổi. Anh quả thật không ngờ rằng, anh không chỉ muốn đi sâu vào cơ thể cô, mà còn muốn thâm nhập vào linh hồn cô.

Anh không chỉ tham lam đòi hỏi cơ thể cô, còn muốn có được tình yêu của cô.

U U đã từng hỏi anh, nói nếu cô thật sự đi cùng Dịch Trạm thì phải làm sao. Anh nửa đùa nửa thật nói sẽ trực tiếp cướp cô đi ngay trước mặt Dịch Trạm. Nhưng trên thực tế, lúc đó anh thật sự sợ sẽ thấy cô nắm tay Dịch Trạm, nở nụ cười với Dịch Trạm mà anh sẽ không bao giờ được thấy lại, sau đó rời đi cùng Dịch Trạm, đến một tương lai và cuộc sống mà sẽ chẳng bao giờ có anh trong đó, cùng Dịch Trạm sinh con dưỡng cái.

May mà anh đã thành công, anh đã giành được tình yêu của cô.

Những lời như vậy, anh sẽ không nói với Tạ U U. Nỗi bất an trong tình yêu, chỉ cần một mình anh chịu đựng là được, hy vọng U U của anh, cả đời này cũng sẽ không nếm trải cảm giác chua xót giống như vậy. Cô ở bên anh, chỉ cần yên tâm là được rồi.

Thời gian hai tháng, nói nhanh cũng không nhanh, cứ thế chậm rãi trôi qua.

Sau khi quay xong ở đây, Tạ U U mua căn nhà cô đã ở trước đó, để người nhà của mình đến ở.

Sau đó, cô đi theo Thẩm Phi Bạch trở về thành phố A.

Tạ U U đã đoán được người nhà họ Thẩm không thích cô, cho nên khi nhìn thấy ông cụ ngồi ngay ngắn ở phía trên, gương mặt kia lạnh lùng nghiêm túc, cùng với vẻ ghét bỏ thậm chí không thèm nhìn cô lấy một cái. Cô cũng không quá chán nản và lo lắng, sự ỷ lại đối với Thẩm Phi Bạch đã viết rõ trên mặt và hành động.

Thẩm Trung ngồi bên cạnh, nháy mắt ra hiệu với Tạ U U, bảo cô không cần lo lắng, ông cụ rất dễ dụ. Mặc dù quả thật Tạ U U chẳng thể nào đạt thành nhận thức chung với cậu ấy.

Nhưng nhìn thấy cháu trai ở đây, sắc mặt ông cụ vẫn tốt hơn một chút.

Giữa trưa cậu về nhà ăn cơm, nghe tin ba mình đến thành phố C đón Tạ U U về, cậu liền đoán được bọn họ muốn đi gặp người lớn.

Thẩm Phi Bạch nắm tay cô, dường như không hề chú ý tới cái mặt thối của ba anh, tay anh ôm lấy eo cô, thấp giọng nói: “Có mệt không? Mệt thì nói, bây giờ ngồi xuống trước đã.”

“Em không mệt.”

Tạ U U thật sự không dám ngồi, người nhà họ Thẩm vốn không thích cô, nếu cô lại cậy sủng mà làm kiêu thì cô nghi ngờ ông cụ sẽ gõ đầu cô bằng cái tẩu thuốc của ông.

Có lẽ ông cụ cũng biết tính tình của mình, ông im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nín được, chủ động lên tiếng hỏi.

“Rốt cuộc trở về làm gì?”

Thẩm Phi Bạch khá trực tiếp, nói: “Ba, con đưa U U tới gặp ba.”

Lời này cũng súc tích rõ ràng, ông cụ nghe xong, trong lòng càng buồn bực.

Thằng già choai choai này, mấy gậy cũng không đánh không ra cái rắm gì, rốt cuộc thì ai là ba ai là con?

Cũng may em dâu của anh khá khéo léo, lúc ở đây sắp rơi vào tình cảnh hết sức khó xử, cô ấy cười nói: “Vậy là anh hai định tái hôn à?”

Không đợi Thẩm Phi Bạch lên tiếng, ông cụ đã hừ lạnh một tiếng thật lớn: “Tái hôn cái gì, tôi không đồng ý. Anh cưới người phụ nữ nào mà không được, một hai phải cưới một con nhóc như thế, có phải anh còn chê tôi chưa đủ xấu mặt không?”

Lời này vừa nói ra, em dâu cũng không biết phải lên tiếng như thế nào. Trước giờ ông cụ luôn cố chấp, chuyện đã quyết định thì rất khó thay đổi. Nếu ông ấy đã nói không đồng ý, vậy thì việc này sẽ rất khó xoay chuyển, trừ khi ông cụ thay đổi tâm ý.

Bình luận

Để lại bình luận