Chương 143

Hai cánh môi nhỏ nhắn, núng nính nhắm ngay bờ môi mỏng, mồng đốc yếu đuối nằm sấp lên chóp mũi hắn.
Thẩm Giai ôm chặt eo Đỗ Yểu Yểu rồi nhẹ nhàng mút cánh thịt non, quấn quýt như khi hai người hôn nhau.
“Ư…” Đỗ Yểu Yểu bật tiếng rên rỉ khe khẽ, hai cánh mông run rẩy, muốn xuống sâu hơn, không nỡ rời xa.
Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn Thẩm Giai. Mắt hắn khép hờ, hàng mi đen dài phủ bóng xuống gò má, sống mũi thẳng tắp đỡ lấy âm hộ mà say sưa trao nó cái hôn sâu.
“Ông xã… Ưm…” Trái tim nàng như tan chảy vậy.
Thẩm Giai ngước lên nhìn Đỗ Yểu Yểu, thấy vẻ mặt si mê trông rất hưởng thụ của nàng thì duỗi đầu lưỡi ra trượt vào miệng huyệt.
“Ư…” Đỗ Yểu Yểu kêu lên: “Đi vào rồi…”
Cửa mình nhạy cảm nên đầu lưỡi linh hoạt vừa đi vào đã siết chặt lại. Thẩm Giai xoa nắn cánh mông màu mỡ của Đỗ Yểu Yểu để nàng thả lỏng, rút ra một chút rồi đưa vào lần nữa.
Hắn len lỏi theo vách động đi vào, tìm được miếng thịt dâm đãng trên nếp uốn bên trong rồi đâm chọc trêu ghẹo, khiến cho mật dịch trong hoa huyệt chảy róc rách xuống dưới.
“Ông xã… Đừng liếm ở đó mà…” Người Đỗ Yểu Yểu không kiềm được bủn rủn, cảm giác thịt dâm ngày một trướng hơn, ngày một căng hơn, ngứa ngáy đến mức muốn dừng lại nhưng rồi lại khao khát hắn đâm mãnh liệt hơn.
Thẩm Giai nghe thấy tiếng kêu kiều mị của nàng có vẻ không giống từ chối bèn đảo quanh dâm thịt, mặt lưỡi nặng nề ma sát.
“Ông xã…”
Đỗ Yểu Yểu thét chói tai, hai tay tự nắn bóp đôi gò bồng đào của mình: “Ta chịu không nổi…”
Nàng không hoan ái đã quá lâu nên chỉ cần một chút kích thích nhỏ thôi cũng tiến lên cao trào.
Dường như bảo bảo trong bụng cảm nhận được sự vui sướng của mẫu thân, nó duỗi tay chân đá qua đá lại làm cái bụng trắng nón rung rung.
Mẫu thân nó vô cùng mắc cỡ.
“Ông xã, bảo bảo đang đá…”
Thẩm Giai thấy vậy thì đuôi mắt cong lên chứa chan nét cười, đầu lưỡi càng ra sức đâm vào nếp uốn nhầy nhụa.
“Chàng, chàng là đồ xấu xa…” Đỗ Yểu Yểu che miệng, thoải mái đến mức khóe mắt nàng ứa lệ. Từng đợt khoái cảm như nước tràn bờ đê lan ra toàn bộ cơ thể. Nàng như lơ lửng giữa làn sương mù lại như trôi lềnh bềnh trên mây, cả linh hồn đều tập trung vào đầu lưỡi hắn.
Thẩm Giai đè chóp mũi lên hột le của nàng, tỳ vào nơi dâm đãng ấy rồi ma sát làm nó phình to ra. Đỗ Yểu Yểu vừa khóc vừa kêu hai tiếng, run rẩy lên đỉnh.
“Ông xã… Đến rồi, đến rồi…”
Nước dâm ngọt ngọt, tanh tanh trào xuống, rót hết vào miệng làm Thẩm Giai ho khan. Song, hắn vẫn ôm lấy Đỗ Yểu Yểu và đâm ngón tay vào lỗ huyệt, kéo dài dư âm khoái cảm cho nàng.
Mắt Đỗ Yểu Yểu đẫm lệ, thở hồng hộc, mị thịt ở tiểu huyệt giật giật và mút đầu ngón tay hắn. Cái bụng to nhẹ nhàng run run.
Thẩm Giai lo lắng nàng không chịu nổi nên chỉ ở bên trong một lát rồi rút ra.
Nhưng Đỗ Yểu Yểu lại kẹp hai chân lại, không cho hắn đi.
“Muốn nữa… Ta vẫn chưa hết…” Nàng ngọt ngào làm nũng.
Nàng rất thích kiểu làm dịu dàng như thế.
“Không được.” Thẩm Giai khuyên nhủ: “Nàng đang mang thai mà. Sinh xong thì làm mấy lần cũng được.”
Hắn hôn lên môi nàng, trong khoang miệng hắn tràn trề vị của nàng.
“Thôi được rồi…” Đỗ Yểu Yểu cố gắng chịu đựng, thấy mái tóc và cổ áo hắn ướt đẫm bèn co chân lên hỏi: “Chàng cũng khó chịu lắm đúng không?”
“Cũng tạm.” Thẩm Giai tránh thân dưới ra.
“Cứng lắm rồi nè!” Đỗ Yểu Yểu nghịch ngợm lè lưỡi, đôi mắt long lanh, gợn sóng lăn tăn: “Muốn ta làm miệng cho chàng ra không?”
“Không cần đâu.” Thẩm Giai làm bộ đứng dậy: “Nàng ngủ ngon, dưỡng thai tốt là ta đã cảm ơn trời đất rồi.”
“Ôi chao!” Đỗ Yểu Yểu kêu lên: “Đúng là không có con gái không được mà! Hồi xưa có thấy chàng thương ta thế đâu, bây giờ vì xót bảo bảo mà chịu đựng kìa!”
“Ta vì ai chứ?” Thẩm Giai nhéo eo nàng, thúc mạnh vào âm hộ: “Sau này nàng khỏe lại rồi, để xem ta có trị chết nàng không!”
Dục vọng vương vấn chân mày hắn, tròng mắt hồng hồng nom có vẻ phải kìm nén rất khổ sở.
Đỗ Yểu Yểu cắn môi, từ từ mò tay vào háng hắn: “Ta làm chàng ra cho.”
“Không được!” Thẩm Giai uể oải vùi vào tóc nàng, thủ thỉ bên tai: “Bà xã, ta muốn đè nàng ra làm, chỉ ước gì phang chết nàng, phang miệt mài đến khi nàng tơi tả, bắn đầy cả bụng nàng mới thôi…” Vì đã nếm mùi nước sữa giao hòa nên chỉ tay thôi thì còn lâu mới thỏa mãn được hắn.
“Sợ quá sợ quá…” Đỗ Yểu Yểu rúc người về sau, không ngờ sau nửa năm không làm, trong thâm tâm nam nhân nom có vẻ bình tĩnh này đã thèm khát đến thế.
“Giờ ta không làm gì được nàng, nàng tự cầu phúc đi.” Thẩm Giai bực bội vỗ mông nàng một cái rồi luồn tay đến vùng tam giác cấm, nhéo mạnh Tiểu Yểu Yểu một cái: “Tương lai còn dài, nàng còn phải khóc lóc xin tha nhiều lắm.”

Bình luận

Để lại bình luận