Chương 144

Ta là Trà Trà, nữ hoàng mèo xinh đẹp nhất thế gian. Ta có hai con sen rất giỏi, họ đều đối xử với ta rất tốt.
Sen nữ tên Đường Đường, nàng luôn cho ta ăn cá ngon, từ từ bắt rận cho ta, tuy rằng có lúc bắt không sạch lắm, nhưng ta vẫn rất hài lòng với con sen này. Ngốc cũng không sao, ta có thể dạy dỗ
Sen nam thì không khiến ta hài lòng như thế. Hắn thường không ở nhà, hơn nữa mỗi lần được ta ban lông, hắn đều không biết tốt xấu mà vo tròn lại những sợi lông của ta rồi ném nó đi. Đúng là đồ nam nhân không biết tốt xấu! Mắc công lần nào ta cũng phải dùng lông mới cọ thêm lần nữa, may mà bổn mèo nhiều lông, không sợ thiếu cái cọ.
Sen nam tên là Chi Chi, hắn rất chi là khỏe, thường chơi lục lạc và cuộn len với ta, cơ mà thật kỳ lạ, hắn có một cái hòm to đùng, bên trong rõ ràng có rất nhiều lục lạc, nhưng lại không cho ta chơi. Con sen này thật là không biết điều, để dạy dỗ hắn, ta sẽ thường xuyên cắn rách ống quần hắn.
Gần đây hình như hai con sen vừa sinh một đứa trẻ, trẻ con nhân loại thật là vừa kỳ lạ vừa ngốc nghếch, hằng ngày chỉ biết khóc, hơn nữa không có chút năng lực bảo vệ bản thân nào.
Có lần có một con rết bò lên người đứa trẻ nọ, nó còn ngốc nghếch cười khì khì, đúng là không thể nào chịu nổi. Thân là chủ nhân, bảo vệ con sen là chuyện nên làm, ta đành phải tha con rết nọ đi, nhân loại xung quanh còn tỏ ra kinh ngạc vô cùng, đúng là không biết sự đời!
Sau khi có trẻ con, chúng sen dường như rất bận, hết cách rồi, bốn mèo đành khoan dung hơn thôi! Khi nào có thời gian, ta sẽ chơi với nhóc con kia vậy.
Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào, gió hiu hiu thổi nhẹ nhàng qua, Đường Miên đi vào phòng cho trẻ, quả không ngoài dự đoán, Trà Trà đang ngủ bên cạnh Tả Mộ Miên, trông coi bé con bằng dáng vẻ vô cùng bảo vệ.
Tả Mộ Miên đã được ba tháng tuổi, da dẻ trắng nõn, đôi mắt to tròn, có Trà Trà bầu bạn, Tả Mộ Miên rất hiếm khi khóc lóc hay ồn ào.
Đường Miên nhìn bức tranh hài hòa này, dựa vào lồng ngực Tả Triều Chi: “Trà Trà rất thích Bé Con, chuyện lần trước nói là nó ngậm con rết ra dọa Bé Con chắc chỉ là do nhũ mẫu căng thẳng quá thôi.” Bé Con là tên mụ của Tả Mộ Miên.
Tả Triều Chi ôm eo Đường Miên, ừm một tiếng.
Thật ra Tả Triều Chi cũng không thấy Trà Trà làm tổn thương Bé Con, chỉ là suy nghĩ của hắn vẫn hơi bảo thủ, cảm thấy trẻ con quá nhỏ, không nên tiếp xúc với chó mèo.
“Chàng xem, Trà Trà tốt với đám trẻ con rồi này!”
“Nàng chắc chứ? Lần trước nó còn đánh Thái tôn của Tu Quốc chúng ta một cái đấy!”
Đúng rồi, sau khi Ngu Kiều sinh đích trưởng tử không bao lâu, Tu Kỳ vì có công trị thủy, diệt phỉ mà được phong làm Thái tử, còn Tu Tộ vừa mới sinh thì được phong làm Thái tôn. Đây là vinh sủng chưa từng có trong lịch sử Tu Quốc, chữ Tộ còn là do đích thân hoàng đế ban cho!
Vị tiểu Thái tôn cao quý như vàng như ngọc này đến phủ Đại tướng quân, lại rơi vào cảnh bị một con mèo trong phủ bắt nạt.
Dường như cha mẹ ồn ào quá, Tả Mộ Miên bỗng khóc ré lên.
“Chàng xem, Trà Trà đang bảo vệ Bé Con kìa! Đáng yêu quá!”
“Méo—-”
“Méo~~~~” Khoảnh khắc Tả Mộ Miên bắt đầu gào khóc, Trà Trà kêu meo một tiếng, dáng vẻ vô cùng hăm dọa.
Các người xem đi, con sen nhà ta quá ngốc! Sen ngốc như thế, chung quy vẫn phải để bổn mèo chăm nom thôi!

Bình luận

Để lại bình luận