Chương 144

Cô ấy nhìn thoáng qua cô gái đứng bên cạnh Thẩm Phi Bạch, cô bé kia xem ra tuổi tác không lớn, không chênh lệch nhiều so với mình. Cũng là người có bản lĩnh, mới có thể giữ chặt trái tim của Thẩm Phi Bạch. Lúc trước khi anh kết hôn với Tô Đình, cũng không thấy anh tích cực như vậy, gần như kết hôn chỉ làm lướt qua.

Ông cụ cố chấp, chú hai cũng không phải người dễ từ bỏ ý định.

Hai cha con này đấu với nhau, đoán chừng không thể xong được.

Nghĩ vậy, cô ấy thầm lắc đầu.

Thế nhưng, ngoai dự kiến của cô ấy chính là, Thẩm Phi Bạch nghe ông cụ nói không đồng ý cũng không phản bác gì, mà là bình tĩnh nói: “Thế nhưng trong bụng U U đã có con của con.”

Câu nói này giáng xuống, không chỉ là sét đánh giữa trời quang đối với ông cụ, đối với Tạ U U mà nói cũng có hiệu quả chấn động tương tự, bởi vì chính bản thân cô cũng không biết trong bụng mình có em bé từ lúc nào.

Cô nhớ rõ Thẩm Phi Bạch đã từng nói, lúc trước anh đã thắt ống dẫn tinh, cho

nên mặc kệ anh bắn vào bên trong cô như thế nào, cô cũng sẽ không mang thai, cũng không cần phải dùng thuốc tránh thai, thứ này quả thật sẽ gây ra tổn thương không nhỏ cho cơ thể.

Chẳng lẽ anh đang gạt ông cụ?

Nhưng sau đó cô lại phát hiện, Thẩm Phi Bạch giả vờ còn dữ hơn so với tưởng tượng của cô.

“… Cái gì?”

Con nhóc này có rồi?

Quả nhiên, ông cụ hoài nghi nhân sinh, ánh mắt nhìn thằng vào bụng Tạ U U, dáng vẻ vừa như tin lại không tin.

Không đợi ông cụ nói tiếp, Thẩm Phi Bạch lại lên tiếng: “Con và Tô Đình kết hôn cũng mười mấy năm, nhưng sau khi sinh Thẩm Trung thì cũng không có đứa thứ hai.”

Nói tới đây, anh cúi đầu, Thẩm Trung lại nhìn ra sự cô đơn từ trên mặt ba cậu.

Nếu không phải cậu hiểu rõ bản tính của ba mình, sợ là cũng bị dáng vẻ này của ba cậu lừa gạt. Kỹ thuật diễn xuất này chẳng phải có thể đánh bại mấy tiểu thịt tươi hiện giờ sao?

Thẩm Viêm vốn không định nói chuyện, nhưng nghe đến đó anh ấy suýt chút nữa ngồi không yên. Ngay cả ba mình mà Thẩm Phi Bạch cũng lừa, có bản lĩnh thì chú em nói sự thật tại sao mấy năm nay không có con ra đi.

Thẩm Phi Bạch lại nói: “Có thể là con người của con trời sinh đã bạc bẽo đường con cái, nhiều khi cũng không thể quá cưỡng cầu. Mấy năm nay con đã không còn quan tâm, nhưng U U lại có con.”

Ông cụ: “…”

Ông cũng không biết nên nói gì, nhớ lại Thẩm Phi Bạch và Tô Đình đã kết hôn mười mấy năm, quả thật cũng chỉ có một đứa con là Thẩm Trung, ông cũng thương đứa cháu trai này như bảo bối. Thế nhưng bây giờ thằng hai lại có con,

mặc dù không thích con bé kia, nhưng đứa trẻ trong bụng cô cũng là cốt nhục của Thẩm Phi Bạch.

Cách nhiều năm như vậy lại có con, thằng hai nhất định cũng rất chờ mong đứa nhỏ này ra đời.

Vả lại, nhiều năm qua thằng cả cũng không kết hôn, thằng nhỏ kết hôn không lâu cũng chưa có con, nhà họ Thẩm chỉ có một đứa cháu là Thẩm Trung, không khỏi quá lạnh lẽo.

Nghĩ vậy, thế mà ông cũng có mong đợi đối với đứa nhỏ trong bụng Tạ U U.

Thẩm Trung cảm thấy ba cậu cũng quá xấu bụng, ngay cả ông cụ cũng lừa gạt.

Khóe miệng Thẩm Viêm giật giật, dứt khoát làm bộ như mình không nghe được gì. Nếu anh ấy dám vạch trần lời nói dối của Thẩm Phi Bạch, e là cái nhà này sẽ không được bình yên, thôi quên đi.

“Ba, nếu ba muốn ép U U bỏ con của con, con sợ là không thể để ba được toại nguyện.”

Ông cụ: ???

Ông giận dữ rống lên ngắt lời: “Anh nói bậy nói bạ gì đấy, tôi nói muốn bỏ con anh hồi nào?”

Ông cũng không làm người ác.

Ông chỉ đơn thuần là không thích Tạ U U mà thôi, sao bây giờ lại gánh cái oan ức lớn như vậy?

Em dâu vội vàng nói: “Anh, sao ba lại nghĩ như vậy chứ, nếu chị dâu tương lai sinh con, ông cụ nhất định sẽ rất vui.”

Bình luận

Để lại bình luận