Chương 144

Chớp mắt Nam Nam đã ba tuổi.
Mỗi ngày Thẩm Giai đều hạ triều về nhà chăm nữ nhi đúng giờ.
Đỗ Yểu Yểu đã thi đỗ, trở thành phu tử của lớp nữ Quốc Tử Giám, ngày nào cũng bận rộn với chức vụ, đi sớm về trễ, hoàn toàn quên béng trong nhà còn hiền phu ấu nữ.
“Cha ơi, cha ơi, sao nương vẫn chưa về ạ?” Nam Nam chơi trong viện mệt rồi thì nằm sấp lên ngực phụ thân làm nũng.
Thẩm Giai vén tóc mái Nam Nam lên. Tiểu cô nương có làn da trắng như tuyết, đôi đồng tử đen tuyền, gương mặt bụ bẫm hồng hào, chiếc mũi và miệng xinh xắn, chẳng khác gì Đỗ Yểu Yểu phiên bản em bé vậy.
Hắn hôn con gái đầy yêu thương: “Cha đưa con đi tìm nương nhé?”
“Vâng, tìm nương thôi!” Nam Nam hào hứng vỗ tay. Cô bé chỉ biết mẫu thân đang làm việc ở một trạch viện rất lớn và đông người thôi.
Thẩm Giai chuẩn bị bữa tối xong thì dẫn Nam Nam ngồi xe ngựa đến Quốc Tử Giám.
“Ngày nào bảo bảo cũng chơi một mình như thế có chán không?” Trên đường đi, Thẩm Giai hỏi.
Nam Nam ngơ ngác nháy mắt: “Con có ăn nè, có chơi nè…” Trẻ con ba tuổi nào biết chán là gì.
Thẩm Giai tiếp tục dẫn dắt: “Bảo bảo có muốn nương sinh thêm một đệ đệ hoặc muội muội chơi cùng con không?’
Nam Nam bừng tỉnh, cầm lấy núm ty: “Con muốn đệ đệ, muội muội nữa ạ. Lâm Ly Ly có đến hai muội muội, còn Nam Nam không có…”
Lâm Ly Ly là nữ nhi của Lâm Thư Ngạn và A Linh, năm ngoái họ đã trở lại Kinh Thành. Tính theo tuổi thì là biểu tỷ Nam Nam.
Thẩm Giai vuốt ve gò má phúng phính của cô bé, dỗ dành: “Bảo bảo muốn có đệ đệ và muội muội thì phải nói với nương, một mình cha thì không được đâu.”
“Dạ, dạ…” Nam Nam gật đầu như gà mổ thóc.
Khi vào Quốc Tử Giám chỉ thấy lầu các dành cho trợ giáo sáng đèn, Thẩm Giai bèn ôm Nam Nam lên lầu.
“Sao chàng lại mang Nam Nam tới đây?” Đỗ Yểu Yểu nghe thấy tiếng động bèn đứng dậy, ôm lấy Nam Nam và hôn cô bé hai phát.
Nam Nam cũng hôn lại mẫu thân cái chóc: “Nương ơi, cha tới đưa cơm cho người nè!”
“Ta ăn rồi.” Ở Quốc Tử Giám có thực đường nhỏ, nàng đã ăn lớn vài món lấp bụng rồi.
Thẩm Giai lấy từng món trong hộp đựng ra xếp gọn, sau đó liếc vòng eo thon của nàng: “Ăn thêm đi, dạo này nàng gầy đi rồi đó.”
Nam Nam cũng đồng tình: “Đúng đó nương, hôm nào người về Nam Nam cũng ngủ mất tiêu!”
Nhắc đến chuyện này làm Đỗ Yểu Yểu cũng thấy xấu hổ. Gần đây lớp nữ không đủ phu tử, người thì xin nghỉ vì xuất giá, người thì xin nghỉ vì sinh đẻ nên đâm ra nhiều sự vụ rơi hết lên đầu nàng, thời gian dành cho nữ nhi cũng ít đi hẳn.
“Chờ nương qua thời gian bận rộn này đã nhé.” Nàng ngồi xuống, gắp một miếng gà kho thái hạt lựu đút cho Nam Nam ăn.
“Thế khi nào con mới được có tiểu đệ đệ, tiểu muội muội ạ?” Nam Nam càm ràm như bà cụ non: “Lần nào Lâm Ly Ly cũng khoe mình có nương và muội muội chơi cùng mỗi ngày, còn con thì chỉ có bà vú thôi…”
Đỗ Yểu Yểu từng nghĩ đến chuyện khi có thai sẽ đón Thúy Nương đến đây để giúp mình chăm con, nhưng cuối cùng lại thôi.
Một mặt tư tưởng ở cổ lớn và hiện đại khác nhau, nàng sợ Thúy Nương sẽ giục mình sinh con trai để củng cố địa vị; một mặt Đỗ Văn Vũ đã cưới thê tử, sau này con cái hắn ta cũng cần tổ mẫu chăm giúp.
Nam Nam thường ở trong phủ cùng bà vú hoặc được Thẩm Giai dẫn theo tiến cung làm việc. Cũng may quan hệ giữa hắn và Hoàng đế tương đối thân tiết, Thái tử nhỏ cũng thích chơi với Nam Nam.
Con nít lên ba làm gì biết giục mẫu thân sinh con, Đỗ Yểu Yểu nguýt Thẩm Giai. Chắc chắn thủ phạm giật dây con gái là hắn rồi.
Thẩm Giai mất tự nhiên sờ mũi, thẳng thắn nói: “Sinh đứa thứ hai hay không không quan trọng, quan trọng là ngày nào nàng cũng bận bịu, lâu rồi phu thê chúng ta không được hành phòng đó.” Giọng điệu hắn hơi ấm ức, y như gà trống nuôi con vậy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Yểu Yểu đỏ bừng, nàng sẵng giọng: “Nói bậy bạ gì đó, Nam Nam còn ở đây mà!”
Nam Nam là đứa trẻ thông minh nên nhanh chóng hiểu ra: “Cha bảo lâu rồi không ngủ cùng nương đấy ạ.”
Đỗ Yểu Yểu gõ nhẹ một cái vào trán Nam Nam: “Con nói nhăng cuội gì đó!”
Thẩm Giai dang tay ra vẻ vô tội: “Chúng ta ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đến nữ nhi cũng nói lên được tiếng lòng của ta kìa.”
“Hừm…” Đỗ Yểu Yểu cúi đầu uống canh gà rồi chỉ một chồng bài thi trên thư án: “Chàng sửa giúp ta chồng bài thi đó đi, rồi tối nay ta về sớm cho.”
Thẩm Giai lật ra xem, thấy có đến khoảng mấy chục bài bèn đau khổ xắn tay áo lên: “Ban ngày chăm con, tối còn phải giúp lão bà chấm bài. Tội quá đi thôi, có ai tội bằng ta không chứ?”
“Thẩm đại nhân à…” Nét cười rực rỡ hiện lên trong mắt Đỗ Yểu Yểu, chứa đựng ẩn ý sâu sắc: “Một bài thi một lần. Ta ăn xong đưa Nam Nam về trước đây. Chàng cứ chấm bài chăm vào, ta chờ chàng trong phòng nhé.”
“Bà xã…” Phải nợ mấy chục lần thật à?
Đỗ Yểu Yểu ôm nữ nhi sải chân thoăn thoắt ra ngoài. Nam Nam ngóc cái đầu nhỏ nhắn lên, quơ quơ nắm tay nhỏ xíu: “Cha cố lên!”
Thẩm Giai: “…”
Không cổ vũ cha nó sinh đệ đệ, muội muội mà lại cổ vũ vì nương bóc lột sức lao động của cha nó. Thẩm Nam Nam, con khá lắm!

Bình luận

Để lại bình luận