Chương 146

Ba tháng sau chuyến đi Giang Nam, Văn An Bang mang theo rất nhiều chứng cứ phạm tội trở về kinh thành, việc Bát hoàng tử cấu kết với bọn thổ phỉ, cưỡng ép dân nữ, sát hại huynh đệ trở thành sự thật không thể chối cãi.
Đối mặt với chứng cứ rành rành, hoàng thượng nổi trận lôi đình, biếm Bát hoàng tử làm thứ dân, Bát hoàng tử sắp thành thân phong vương, giấc mộng đăng cơ vỡ tan tành, hại mẫu thân là Lương phi cũng vì thế mà liên lụy, bị giáng làm Lương quý nhân, bào muội là Thập nhị công chúa phải gả cho đích tử của Thứ sử Lương Châu làm thê tử, coi như là sự vỗ về mà hoàng gia dành cho Thứ sử Lương Châu, đồng thời bịt miệng người đời.
Sau khi được lập làm Thái tử, Tu Kỳ vẫn không rời khỏi phủ Cung Vương, dưới sự phụ tá của Tả Triều Chi và Văn An Bang, Tu Kỳ nhanh chóng tạo dựng được danh tiếng tốt, trở thành người thừa kế phù hợp và duy nhất trong lòng dân chúng.
Ba năm sau, bệnh cũ của Tu Tấn tái phát, giao cho Thái tử Tu Kỳ giám quốc. Nhà dột còn gặp mưa rào, năm ấy biên cương phía Bắc lại nỗi chiến sự, Tả Triều Chi cầm soái ấn đích thân lĩnh quân, dùng thời gian nửa năm để xua đuổi giặc ngoại xâm, khiến bọn chúng khiếp sợ, không dám xâm phạm thêm nửa bước. Giặc ngoại xâm đầu hàng, cống nạp hằng năm, trở thành nước chư hầu.
Lại trải qua năm mùa xuân hạ thu đông, trên dưới Tu Quốc chính trị thanh minh, quốc thái dân an, lúc này tình trạng thân thể Tu Tấn đã không thể chịu thêm nửa phần lao lực, mong muốn nghỉ ngơi, bèn truyền ngôi cho Thái tử Tu Kỳ.
Trong năm này, Thái tử phi mang thai đứa con thứ năm, hoàn toàn không giống cặp phu phụ Tạ gia chẳng có áp lực gì. Tu Kỳ không đồng ý nạp trắc phi, cũng không chịu mở rộng hậu cung, Ngu Kiều chỉ có thể sinh thêm vài đứa để kéo dài hương khói hoàng gia. May mà Tu Kiều cũng thật lòng thích trẻ nhỏ, thế nên cũng không lấy làm khổ sở.
Hiện tại dưới gối Tu Kỳ và Ngu Kiều có hai nam hai nữ, cái thai trong bụng lúc này là đứa thứ năm, đến giờ vẫn chưa biết là nam hay nữ.
Sau khi Tu Kỳ lên ngôi, quần thần luôn nhìn chằm chằm vào hậu cung của hắn, Tu Kỳ không muốn Ngu Kiều đau lòng, bác bỏ việc tuyển tú, đồng thời lập trưởng tử Tu Tộ làm Thái tử.
Chúng thần khuyên can vô ích, đành phải tạm thời cho qua, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết tâm. Nói chung cần phải có thời gian để chứng minh quyết tâm của Tu Kỳ, nhưng đó đều là chuyện của sau này.
Sau khi Tu Kỳ đăng cơ, hắn có ý định phong Tả Triều Chi làm vương gia khác họ, nhưng lại bị Tả Triều Chi từ chối thẳng thừng, cuối cùng phải để Thái thượng hoàng ra mặt hòa giải, việc này mới được quyết định.
Hiện tại Tả Đại tướng quân trở thành Trấn Bắc Vương, Đường Miên cũng trở thành Trấn Bắc Vương phi, đất phong của Trấn Bắc Vương nằm ở Tây Bắc, nhưng hiện tại Đại Tu thiên hạ thái bình, thế nên phu phụ Tả gia vẫn ở lại Kinh Thành, chưa về đất phong.
Trong lớn trạch của Trấn Bắc Vương, Tả Mộ Miên tám tuổi bị tiểu Tu Tộ hiếm lắm mới có dịp xuất cung kéo đi.
“Bé Con, muội về đông cung với ta được không?” Tu Tộ có ngoại hình giống Tu Kỳ bảy, tám phần, nhưng đôi mắt lanh lợi kia lại cực giống Ngu Kiều.
Trước khi trở thành Thái tử, thi thoảng Tu Tộ vẫn đến nhà họ Tả tìm Tả Mộ Miên đễ chơi, nhưng sau khi trở thành thái tử, mỗi lần nó muốn xuất cung đều rất rầm rộ, thế nên thời gian đến cũng ít hơn.
Nhưng Tu Tộ quả thật rất thích Tả Mộ Miên, thích đến độ có lần còn lén đưa Tả Mộ Miên về nhà, chỉ có điều còn chưa kịp ra khỏi cửa lớn của Tả trạch đã bị Tả Triều Chi bắt trở về.
“Á! Đừng đánh ta! Đừng đánh ta!” Tu Tộ mới hỏi xong, Trà Trà trắng trẻo mập mạp đã chạy đến trước mặt hắn, dùng móng vuốt liều mạng đánh hắn.
Trà Trà đã là con mèo già gần mười tuổi, nhưng vẫn thần thái dồi dào, đánh người ta không nhẹ nhàng chút nào.
“Trà Trà, ta không định đi theo huynh ấy mà.” Tả Mộ Miên bật cười, khóe miệng cong cong vô cùng đáng yêu.
“Meo~~~” Trà Trà lại đánh Tu Tộ ba cái nữa, bấy giờ mới nguôi giận, kiêu ngạo nhấc bước chân đi đến bên cạnh Tả Mộ Miên, nhìn chằm chằm Tu Tộ với đôi mắt đầy vẻ thị uy
“Bé con nhân loại là của ta!” Dường như nó đang nói vậy.
Từ khi Tu Tộ có ý đồ bắt cóc Tả Mộ Miên, Trà Trà càng nhìn hắn không vừa mắt, lần nào cũng đánh hắn la oai oái.
Đó không phải quyền cước mèo cào bình thường, nó có móng vuốt! Tiểu thái tử bất lực vỗ vỗ ống quần, lại bị Trà Trà cào rách hết rồi.
Hiện tại Tả Triều Chi khá là bất mãn với “con rể hờ” này, nhìn là thấy mắt chẳng ra mắt mũi chẳng ra mũi, ngay cả mèo của hắn cũng có thái độ nhất trí. Ở phương diện này, Tả Triều Chi và Trà Trà rất là đồng lòng.
“Ta không thể về đông cung với huynh, cha ta sẽ tức giận.”
Tiểu cô nương đáng yêu như ngọc như tuyết, đôi mắt to tròn như hai quả nho mới rửa, sống mũi vểnh cao, đôi môi vừa đỏ vừa trơn, hai gò má phấn đỏ hây hây, mái tóc đen bóng được buộc thành hai búi, bên trên có cài trâm tinh xảo đẹp đẽ.
“Haizzz…” Tu Tộ thở dài một tiếng, thật ra nó cũng hiểu đạo lý này, nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi.
Tả Mộ Miên là bảo bối của Tả gia, nhà họ chỉ có duy nhất một nữ nhi. Trừ việc Tả Triều Chi không nỡ để Đường Miên phải đau đớn, còn là vì đề phòng chuyện tương lai. Lòng người khó đoán, hắn không muốn mang giao tình với Tu Kỳ ra đánh cược.
Tả gia chỉ có một nữ nhi là kết quả tốt nhất, như vậy thì bất kể Tả Triều Chi quyền khuynh triều dã thế nào, hoặc là trở thành vương gia khác họ, thì cũng sẽ không khiến hoàng thất kiên dè.
Dù sao tước vương truyền đời của hắn cũng sẽ kết thúc ở đời hắn, Tả Mộ Miên là nữ nhi, chung quy rồi sẽ xuất giá.
“Tận bảy năm nữa Bé Con mới có thể gả cho ta được!” Tiểu Thái tử tám tuổi tính toán rất nhanh, bây giờ Tả Mộ Miên tám tuổi, bảy năm nữa là có thể xuất giá rồi. Nhưng bảy năm này thật sự lâu quá.
“Cha ta nói, sau khi cập kê phải giữ ta ở nhà thêm năm năm nữa, đến hai mươi tuổi mới có thể xuất giá.” Tả Mộ Miên lí nhí đáp lại, đập tan giấc mơ của tiểu Thái tử.
“Nhưng hai mươi tuổi… không phải thành cô nương già rồi sao?”
“Ngươi nói ai thành cô nương già?” Từ xa Tả Triều Chi đã nghe thấy nhãi con này đang lừa gạt nữ nhi của hắn, trong lòng vô cùng bực mình, không ngờ thằng nhãi này còn nói khuê nữ của hắn sẽ trở thành cô nương giả!
“Sư phụ! Con không có ý đó!” Tiểu Thái tử không sợ trời, không sợ đất, nhưng rất sợ Tả Triều Chi. Nó gọi Tả Triều Chi là sư phụ, đó là bởi vì Tả Triều Chi phụ trách việc dạy nó võ công.
“Tu Tộ, ngươi đứng tấn cho ta!” Tả Triều Chi giận dữ quát lên.
Tu Tộ không dám nói hai lời, nhanh chóng chạy ra khỏi sân.
Đường Miên đến chậm một bước, vừa bực vừa buồn cười: “Chàng tính toán với con trẻ làm gì?” Nàng bất lực hỏi trượng phu nhà mình.
“Phải tính chứ, ai bảo nó muốn lừa gạt Bé Con của ta.” Việc gì cũng có thể bình tĩnh, nhưng nữ nhi sắp bị lừa đi thì không thể bình tĩnh được. “Cha, nương.” Tiểu cô nương cười ngọt ngào với phụ mẫu, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ không thôi.
May mà Tả Triều Chi không thật sự bắt Tu Tộ khổ cực đợi đến lúc Tả Mộ Miên hai mươi tuổi mới được thành thân, nhưng hắn cũng giữ Tả Mộ Miên đến tận năm mười bảy tuổi.
Nhớ năm xưa hắn cũng phải đợi Đường Miên đến năm mười bảy tuổi mới được ôm mỹ nhân về nhà, dựa vào đâu mà cải trắng nhà hắn bị nhổ đi sớm như vậy? Dù là nhi tử của huynh đệ tốt của hắn, dù cho đó là Thái tử đương triều, hắn cũng sẽ không nể mặt đâu!
Quận chúa quý báu của phủ Trấn Bắc Vương xuất giá, Thái tử đích thân nghênh đón, mười dặm lụa đỏ trải khắp phố phường Đại Tu, bách tính xem lễ đông như trẩy hội, mở tiệc ròng rã suốt năm ngày.
Cưới xin náo nhiệt đến mấy không hề quan trọng. Điều quan trọng là, hai nhà Tu Tần kết thành thông gia, đôi phu thê nhỏ và hai cặp phụ mẫu đều ân ái lâu dài, tạo thành giai thoại nhân gian. Từ đó, Tu Quốc bắt đầu tôn sùng cuộc sống nhất phu nhất thế.

Bình luận

Để lại bình luận