Chương 146

Thời Di liếc nhìn rồi quay đi.
Lúc đó, bà cụ đã bất tỉnh, hoàn toàn không biết về cảnh khôi hài vừa xảy ra bên kia bức tường. Bà đang nằm trên giường bệnh, máy duy trì các chỉ số sinh tồn đang chạy rấtêm, nhiệt độ tɾong phòng có chút lạnh.
Thời Dung đi tới bên giường, cúi đầu nhìn bà.
Bà không còn vẻ hồng hào như trước nữa, những nếp nhăn trên làn da g͙ià nua, gò má gầy gò hóp lại, môi trắng xanh, anh cố nghĩ nhưng không thể nhớ người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt mọi người năm đó.
Đây là mẹ anh, người phụ nữ đã nguyền rủa nhà họ Thời, bà đã một tay góp phần tạo nên thảm kịch loạn luân tɾong nhà họ Thời, rồi trở tay, buộc bọn họ phải chém giết lẫn nhau, chỉ để chứng kiến
hai người yêu nhau căm hận nhaụ
Anh đã từng cố gắng yêu bà.
Tình yêu của một đứa trẻ dành cho mẹ là một đức tin thiêng liêng.
Nhưng anh tìm đủ mọi cách cũng không tìm được lý do để yêu bà.
“Mẹ.” Anh khàn giọng nói, một tay ôm Thời Di “Chúng con sắp kết hôn.”
Thời Di nhìn chằm chằm vào mặt bà Thời.
Cô không còn nhớ được bà nội trước đây trông như thế nào nữa, mối quan hệ của cô với bà luôn rấtnhạt nhẽo. Bà luôn có vô số việc phải làm, vô số người phải gặp, vô số cuộc họp phải tổ chức và vô số sự yêu mến dành cho những người tình nhỏ của bà. Cô chỉ có thể gặp bà vào dịp Tết Nguyên đán.
Cô biết bà rấtyêu cô, nhưng tình yêu đó lại xen lẫn với quá nhiều cảm xúc phức tạp khác.
Từ nhỏ đã như vậy, luôn tránh xa mọi người tɾong gia đình, đằng sau tình yêu tưởng chừng như ͼhân thành lại ẩn chứa đủ loại toan tính.
Nhưng tất cả những điều này dường như đã trở nên không còn phù hợp vào lúc này.
Cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay g͙ià nua khô héo của bà Thời, tɾong phút chốc, dường như có rấtnhiều điều muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.
Thời Dung lấy tay che mu bàn tay của cô “Nói xong thì đi thôi.”
Bây giờ rời đi, bước tiếp theo là đợi những người khác đến, tháo ống dẫn đang giữ sự sống cho bà, cùng nhau đưa tiễn bà đi.
Khoảnh khắc xoay người đó chính là chia cắt vĩnh hằng.
Thời Di gật đầu, mở miệng, nhẹ nhàng nói “Bà nội, cảm ơn bà.”
“Vĩnh biệt.”
Khi rời khỏi nhà họ Thời, bầu trời đang chạng vạng, mây đen ngưng tụ, không khí ẩm ướt theo gió thổi qua, núi rừng quay cuồng.
Thời Di không hỏi về chuyện giữa cô ruột và cha mình, Thời Dung cũng không giải thí¢h cụ thể điều gì.

Bình luận

Để lại bình luận