Chương 147

Về đến nhà đã là hai giờ sáng, Ôn Giản bế cô vào phòng tắm tắm rửa. Quý Tang ngủ thiếp đi sau khi ngâm mình trong bồn tắm.
Ôn Giản bế Quý Tang vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi quay lại phòng tắm đi tắm, tắm xong liền gửi tin nhắn cho thư ký Trần, phiền anh ta sáng mai lái xe đi rửa…
Ôn Giản trở lại phòng ngủ nằm xuống giường, Quý Tang cuộn mình như một con mèo con, một chân vắt qua eo anh, mơ mơ màng màng tựa đầu vào vai người đàn ông: “Vừa rồi…”
“Ừm?”
“Vừa rồi chỉ lo… làm, lời cũng chưa nói xong.” Giọng cô nghẹn ngào, nhỏ nhẹ, giống như tiếng thì thầm của đôi tình nhân.
“Nói cái gì?”
Rõ ràng là mệt mỏi đến nhấc mí mắt lên cũng mệt, cô vẫn cố chống đỡ thân thể, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên ngực anh, hết lần này đến lần khác sờ sờ một vòng, cảm giác trên tay rất tốt, chắc là do quá mệt mỏi, đầu óc hơi choáng váng nên mới nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
“Ôn Giản… không sao đâu.”
“Từ nay về sau, ba mẹ của em cũng sẽ là ba mẹ của anh, anh sẽ không thiếu ba mẹ.”
Tim Ôn Giản đập thình thịch, ánh sáng trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu qua khe hở mỏng manh của rèm che trên bệ cửa sổ, bao lấy phía trên người phụ nữ, toát ra một cảm giác mê hoặc mơ hồ.
Anh vươn ngón tay móc mái tóc đang xõa của cô, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp: “Vội vàng muốn gả cho anh như vậy sao?”
Ôn Giản đợi một lúc, không đợi người phụ nữ đáp lại.
Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, nhìn chăm chú, mới phát hiện cô không kìm được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Đôi mắt đen sáng ngời của Ôn Giản nhìn chằm chằm trần nhà, một tay gối lên mu bàn tay, một lúc sau, trong căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng cười nhẹ. Tang Tang của anh, từ trước đến nay vẫn như vậy, một chút cũng không thay đổi.
Nghĩ đến đây, Ôn Giản càng ôm Quý Tang chặt hơn.
Sau khi kết thúc cuộc đời khi đó, anh đã ngủ rất lâu, giống như bị nhốt trong hộp đen, đi vòng vòng trong một thời gian dài, khi tỉnh lại thì phát hiện linh hồn của mình đã bị dính vào một cậu bé sáu tuổi. Nghe viện trưởng nói cậu bé nhưng không ai muốn nuôi, vì đã sáu tuổi nhưng trí thông minh chỉ như hai tuổi, thậm chí không biết cách đi vệ sinh.
Sau này khi anh tới, đầu óc linh hoạt, cực kỳ thông minh, mẹ Ôn ba Ôn tới muốn tìm một đứa con nuôi. Anh nhớ lúc đó ba Ôn đã hỏi anh tên gì.
Anh nhìn ba Ôn và nói: “Con tên là Ôn Giản.”
Ba Ôn vừa nghe, liền nói: “Có duyên phận, có duyên phận.”
Vì vậy, đã làm các thủ tục liên quan, về nhà họ Ôn.
Khi mới đến nhà họ Ôn, ba Ôn và mẹ Ôn đều coi anh như con trai, nhưng sau khi có Ôn Trí Dư, mọi chuyện đã thay đổi. Thành thật mà nói, anh không quá thất vọng với sự biến đổi này.
Bản chất con người, ba mẹ nào lại không yêu con mình hơn? Ba Ôn và mẹ Ôn ít nhất đã nuôi dạy anh cho đến khi anh tốt nghiệp cấp ba.
Còn về lớn học… mẹ Ôn nghĩ rằng học phí quá đắt và không cho anh học, nhưng điều đó không thành vấn đề, anh có tay có chân, lựa chọn vừa học vừa làm, lập nghiệp khi đang học lớn học, làm nên sản nghiệp giấy Ôn Thị, không nghĩ rằng nó ngày càng lớn mạnh như ngày hôm nay.
Anh cũng thường nghĩ, anh đến thế giới này, còn Quý Tang thì sao? Quý Tang sẽ đến thế giới này với anh chứ?
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh muốn tìm cô, anh lập tài khoản trên Tiktok, Weibo và các nền tảng video khác nhau, chuyên đăng các video về tìm người thân, sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, anh đã giúp đỡ rất nhiều người nhưng vẫn không giúp được bản thân.
Ngay khi anh nghĩ rằng việc tái sinh vào một đứa trẻ chỉ là điều viển vông, làm sao Quý Tang có thể giống anh được, Quý Tang liền như vậy xuất hiện trong thế giới của anh.
Cô to gan như vậy bước đến, nắm lấy dương vật của anh…
Người phụ nữ này vậy mà dám to gan làm liều như thế!
Có phải chỉ cần ngày hôm đó gặp một người đàn ông nào, cô đều sẽ làm như vậy?
Vừa nghĩ đến đây, anh cảm thấy cô nên bị trừng phạt.
Lúc làm anh cũng không nhẹ nhàng như vậy, làm sao anh có thể ngờ được đây là lần đầu tiên của cô, anh kinh ngạc mừng rỡ, động tác lại trở nên nhẹ nhàng, anh sướng đến phát điên lên, bất giác lại muốn làm thêm vài lần nữa…
Nói đến đây, trong lòng anh có chút cảm kích Ôn Trí Dư, sự thúc ép của nhà họ Ôn khiến cho người con gái trong lòng anh cảm thấy đau lòng, anh và Tang nhi lại thành đôi nhanh như vậy.
Anh đối với yêu cầu của ba mẹ Ôn cũng không có đặc biệt áy náy, thậm chí còn mơ hồ biết ngày này sẽ đến, nhưng không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy.
Như vậy cũng tốt, anh thích một lần giải quyết tất cả thay vì trì hoãn, không có sản nghiệp giấy Ôn Thị, anh dựa vào năng lực phi thường của mình cũng sẽ có cái khác.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết, đồng hồ sinh học cố định đã đánh thức anh dậy.
Khi mở mắt ra, anh thấy Tang nhi của anh đang nép vào vai anh, ngủ say sưa, hàng mi dày đổ bóng dày đặc dưới mí mắt, giống như một chiếc quạt nhỏ dễ thương.
Giữa trời mưa phùn, có cảm giác quay về ngàn năm trước.
Ban đêm, em ngủ yên trong vòng tay của anh.
Buổi sáng, em thức dậy trong vòng tay anh…

Bình luận

Để lại bình luận