Chương 148

Cô cảm thấy nếu không phải vì Tô Đình còn ở đây, đoán chừng có thể cô đã tức đến mức dậm chân khóc ầm lên, tuy rằng hành vi này rất ấu trĩ.

Thẩm Phi Bạch cảm nhận được cảm xúc của cô gái nhỏ sau lưng mình đã thay đổi, anh đặt tay mình lên tay cô, ngẩng đầu nói: “Sau này cô đừng nói với tôi mấy chuyện này nữa, vợ tôi nghe được sẽ không vui đâu. Dù là trước kia hay bây giờ chúng ta cũng không thể đâu, cô ấy còn nhỏ tuổi, lại là người không có cảm giác an toàn, cũng sẽ không cãi nhau với ai mà chỉ chôn chặt nỗi buồn dưới đáy lòng, tôi không muốn vợ tôi không vui vì chuyện nhỏ nhặt này.”

Tạ U U nghe anh nói thế, lòng dạ cô bỗng không khó chịu nữa.

Thì ra, anh đều biết hết.

Anh còn gọi cô là vợ, danh xưng này còn động lòng người hơn những lời âu yếm.

Tô Đình nghe Thẩm Phi Bạch nói thế, cô ta cảm thấy mình xấu hổ đến mức cả người khó chịu, hốc mắt cũng nóng lên, tuy rằng đây là do cô ta tự tìm. Nhưng cô ta vẫn tưởng Thẩm Phi Bạch sẽ chừa mặt mũi cho cô, chứ không phải nói trắng ra như lúc này, để một con nhóc nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô ta.

Anh bao che cô ta đến thế à? Có thể tổn thương gì được cơ chứ, cùng lắm cô ta chỉ nói mấy câu, nhóc con ấy không chịu nổi à?

“Anh vẫn luôn là một người đàn ông vô tình.” Tô Đình nói: “Trước đến nay em đều không nhìn lầm điểm này của anh. Lúc trước tuy rằng em liên hôn với anh vì Cao Vinh, nhưng nếu anh bước đến một bước, vậy chúng ta sẽ không có kết cục này đâu. Kể cả Cao Vinh, anh ta cũng chẳng yêu em như những gì anh ta nói, nếu không anh ta sẽ không kết hôn với người khác.”

Cuối cùng Tạ U U cũng hiểu, thì ra cô Tô vẫn luôn cảm thấy Thẩm Phi Bạch không chủ động bồi đắp tình cảm vợ chồng, tận đáy lòng vẫn luôn oán trách anh. Cũng oán trách Cao Vinh không mãi mãi ở bên cạnh cô ta với thân phận tình nhân, cho nên mới cảm thấy khó chịu như thế.

Nhưng cô Tô lại không chịu suy nghĩ cẩn thận, nếu năm đó Thẩm Phi Bạch thật sự muốn bồi đắp tình cảm vợ chồng của hai người, bây giờ sẽ không quyết đoán chọn ly hôn khi nhận thấy cô ta đang cố tình bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.

Thẩm Phi Bạch chưa từng yêu cô ta, cũng sẽ không yêu cô ta.

Điểm này, thậm chí Tô Đình còn chẳng nhìn rõ bằng Tạ U U, tuy rằng nói ra thì có hơi tàn nhẫn.

Thẩm Phi Bạch: “Nếu ngay từ đầu đã vì nhu cầu, vậy cũng không cần thay đổi gì nữa. Nếu không, ngay từ lúc bắt đầu đã không làm ra rồi. Nếu muốn nói điều gì thật sự hối hận, thì có lẽ chúng ta đều không nên kết hôn với nhau.”

Hối hận đã kết hôn với cô ta? Thế mà anh lại có thể nói được đến vậy.

Tô Đình sắp không chịu nổi nữa rồi, cô ta cảm thấy mình tới cửa là rước nhục vào người.

Anh yêu con nhóc này đến vậy, như hận không thể kết hôn với cô ta ngay lần đầu tiền à?

“Đình Đình.” Vào giữa bầu không khí giằng co như thế bỗng có một giọng nam vang lên, âm điệu khá nghiêm nghị: “Em lại quậy phá cái gì thế? Không phải lúc ra ngoài nói đến thăm ông cụ à? Sao lại ở đây với Phi Bạch và vợ cậu ta làm gì?”

Lúc người đàn ông kia nói đến mấy chữ ‘vợ cậu ta’ đã cố tình nhấn mạnh hơn, cũng là Tô Đình tỉnh táo lại.

Tháng này Thẩm Phi Bạch tái hôn, đây là sự thật, cô ta cần phải tỉnh táo lại, không thể rơi vào trạng thái chấp mê bất ngộ được, nếu không sẽ không tốt với tất cả.

Tô Đình thấy anh trai mình đến, cô ta dùng bàn tay xoa xoa mặt mình rồi gọi một tiếng anh, sau đó cúi đầu không nói thêm gì.

Tô Chính xuất hiện ngay sau lưng em gái mình, anh ta đã thấy hết dáng vẻ chật vật của em gái mình khi nãy, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Phi Bạch mang theo sự xin lỗi: “Phi Bạch, Tô Đình vừa ra khỏi tiệc rượu, đã uống chút rượu rồi nên đầu óc không tỉnh táo cho lắm, cậu đừng để ý nhé.”

Bình luận

Để lại bình luận