Chương 148

Thời Di vĩnh viễn không thể nào quên ngày Thời Dung nhận giấy hôn thú.
Đó là một buổi chiều đầy nắng, bầu trời tɾong xanh như ngọc bích, cô đứng trên ban công nhìn lên trời xanh có chút lơ đãng nghĩ tiếc thật, ngày đẹp trời thế này mà Thời Dung còn phải đến bệnh viện làm việc.
Những viên đá lạnh tɾong ly cà phê trên tay va chạm nhẹ nhàng, phát ra âm thanh giòn giã.
Gió xuân thổi qua gấu váy, Thời Di thở phào nhẹ nhõm.
Chuông đïện thoại vang lên, Thời Di quay vào phòng, nhận ra người gọi đến chính là người đàn ông cô đang nhớ nhung.
“Em có ở nhà không?” Anh hỏi trước.
“Có.” Thời Di trả lời “Có chuyện gì vậy? Anh lại quên mang tài liệu à?”
Thời Dung rấtcó ý kiến với từ “lại”, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, nên anh tạm thời để tha cho cô gái nhỏ của mình.
Đầu bên kia đïện thoại vang lên một giọng nam trầm khàn “Thay váy trắng, trang điểm một chút, khoảng nửa tiếng nữa anh về, em chuẩn bị đi.”
Thời Di nói “Ồ”, nghĩ rằng có lẽ anh có việc gì đó phải làm.
Cho đến khi Thời Dung đưa cô vào một khu hành chính lạnh lẽo yên lặng, người đến người đi, ăn mặc nghiêm túc chỉnh tề, gót ͼhân hai người gõ xuống sàn tạo nên tiếng vang “cộp cộp cộp”, Thời Di mới phát giác có gì đó không đúng.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay Thời Dung, hỏi “Anh đưa em đi đâu vậy?”
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Thời Dung, lo lắng như con nai con bước đi.
Thời Dung cụp mắt xuống nhìn cô, cười như không cười, tựa như đang đàm luận hôm nay thời tiết không tệ “Kết hôn.”
Văn phòng hôn nhân nằm ở tầng ba của đơn vị hành chính, so với những chỗ khác, nơi này có vẻ đặc biệt hơn, những cặp tình nhân nắm tay nhau, hoa và nhẫn có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, thậm chí một số cặp đôi còn hôn nhau trước mặt mọi người.
Thời Di hơi đỏ mặt, khẩn trương.
Cô đã mong chờ được kết hôn với Thời Dung, nhưng khi đến lúc lấy được giấy đăng ký, cô lại bối rối. Thời Dung là kiểu nói đi là đi, đột nhiên đưa cô đến văn phòng kết hôn để đăng ký, cũng không nói trước cho cô.
Thời Dung nhận lấy số, dẫn cô ngồi xuống khu vực chờ.
“Sao đột nhiên…” Thời Di nhìn quanh “Chọn kết hôn ngay hôm nay?”
“Thế nào?” Thời Dung cười khúc khích nhìn cô “Em không nhớ sao?”
“Cái gì mà nhớ hay không? Trí não của em không tốt bằng anh, không nhớ gì cả.” Nhiều ngày kỷ niệm khác nhau nhanh chóng lướt qua tɾong đầu cô, nhưng cô lại không có ký ức nào về ngày hôm nay.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm em lao qua khu vườn nhỏ, kiễng ͼhân lên để bấm chuông cửa nhà anh.” Anh nghiêng người hôn lên đỉnh tóc cô, giọng thì thầm ghét bỏ “Chậc, bẩn lắm, khóc như một con mèo mướp nhỏ, trên người vẫn còn lá cây. Hết lần này đến lần khác, cứ xông vào thế giới của anh, đóng quân ở đó, không chịu rời đi.”
Thoạt nghe thì có vẻ lãng mạn nhưng Thời Di lại không nghĩ vậy.
Cô lúng túng nhìn anh, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại “Anh không thể chọn ngày kỷ niệm nào khác sao? Dù là lần hôn đầu hay kỷ niệm lần đầu ngủ với nhau, sao anh lại phải chọn cái ngày không thể nói hết thành lời này?”
Thời Dung nhướng mày đáp “Di Di béo và bẩn rấtdễ thươռg.” Sau đó, anh cúi đầu nhìn cô “Hay là em muốn đổi ngày?”
Thời Di lườm anh, mấp máy đôi môi nhỏ nhắn. Thầm nghĩ về những ngày kỷ niệm “đầu tiên” khác của bọn họ, nhưng lại phát hiện tất cả đều đã trôi qua, nếu thực sự muốn chọn ngày, sẽ phải đợi đến năm saụ
Lần này cô ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám nói sẽ đổi ngày nữa.
Cục dân chính hoạt động rấthiệu quả, nhanh chóng gọi đến số của họ.
Thời Di giật mình, tim đập thình thịch, lập tức không biết phải làm sao. Tuy nhiên, Thời Dung lại tỏ ra điềm tĩnh như đang xuống nhà mua cà phê, đứng dậy, cầm tài liệu rồi bước tới.
“Đến rồi.”
“Haizz, đợi đã ”
Đôi ͼhân cô mềm nhũn, vội vàng đuổi theo.
Vậy là bọn họ sắp kết hôn?
Vừa mới lấy số được hai phút

Bình luận

Để lại bình luận