Chương 148

Đầu tháng sáu, Ôn Giản bãi nhiệm người lớn diện theo pháp luật của tập đoàn Ôn Thị, tại phòng công chứng tặng lại tài sản cho ba mẹ Ôn, ba mẹ Ôn một lúc có được nhiều tiền như vậy, chắc là do lương tâm áy náy, căn nhà ở trung tâm thành phố và chiếc xe vẫn được giao cho Ôn Giản. Sau khi lấy được tài sản, buổi chiều đến cơ quan công an làm thủ tục giấy tờ.
Khi mọi thủ tục hoàn tất, trời đã tối.
Vài người đứng ở cổng đồn cảnh sát, ba Ôn liếc nhìn Ôn Giản, nói: “Tại sao chúng ta không cùng nhau ăn tối lần cuối?”
Ba Ôn vừa dứt lời, mẹ Ôn đã kéo tay áo ông. Ôn Giản thấy hành động của bọn họ, thản nhiên nói: “Không cần.”
Nói xong, lên xe rời đi mà không thèm nhìn họ.
Ôn Trí Dư đang đứng bên cạnh mẹ Ôn, nhìn thấy người nào đó vừa đi, liền nói với ba Ôn: “Ba, ba sao vậy? Bây giờ anh ta không liên quan gì đến chúng ta, ba còn ăn cơm với anh ta? Não ba có phải bị lừa đá vào không?”
Ba Ôn trừng mắt nhìn Ôn Trí Dư: “Tại sao con lại nói chuyện với ba mình như vậy!”
“Có chuyện gì, con nói đều là sự thật.”
Ba Ôn rất tức giận: “Này! Ôn Trí Dư!”
Thấy hai ba con sắp cãi nhau, mẹ Ôn vội làm hòa: “Làm gì vậy làm gì vậy? Đây còn ở cổng đồn cảnh sát, đi đi đi, đừng để người khác nhìn thấy.” Nói xong, lại liền nhìn ba Ôn: “Ông cũng vậy, là một người ngoài đáng để ông tranh cãi với con trai không.”
Ba Ôn tức giận, trong lòng như bị rót một loại nước sốt, một mùi vị khó có thể diễn tả…
Sau khi Ôn Giản nghỉ việc ở công ty giấy Ôn Thị, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không có việc gì nên chở Quý Tang đi làm, chẳng mấy chốc cả văn phòng thấy Ôn Giản đến liền hét với Quý Tang:
“Cô Quý, bạn trai cô đến rồi.”
Một số người nghịch ngợm cũng hét lên: “Cô Quý, chồng của cô đến rồi.”
Cô giáo trong văn phòng đặc biệt “gian xảo”, bỗng phát hiện ra một hiện tượng.
Chỉ cần có một giáo viên nói với Quý Tang: “Cô Quý, chồng cô đến rồi.” Thì chiều hôm đó sẽ có một bữa trà chiều thịnh soạn, thật là lần nào cũng đúng.
Ôn Giản hào phóng, nhưng Quý Tang lại thương anh.
Trên đường đi làm về, cô bảo với anh, rằng anh không cần đến trường nữa, nhiều lần mời bọn họ ăn, lần sau không cần mời nữa.
Ôn Giản nghe xong không khỏi đưa tay sờ sờ đầu cô, khóe môi cong lên: “Bà chủ nhanh như vậy trở thành quản gia rồi?”
Quý Tang kinh ngạc nhìn anh: “Ai là bà chủ?”
Ôn Giản chăm chú nhìn cô, nghiêm túc nói: “Vợ anh không phải là bà chủ sao?”
Quý Tang nghe đến hai chữ “vợ”, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia ngượng ngùng, lông mày hiện lên vẻ hờn dỗi anh, vươn tay đánh vào ngực anh: “Ôn Giản, sao anh lại như vậy chứ?”
Khóe môi Ôn Giản nhếch lên, một nụ cười xuất phát từ trong lòng, ôm lấy Quý Tang xoay hai vòng, Quý Tang kêu lên, hai bàn tay nhỏ bé choàng qua cổ anh, tim đập thình thịch vì bị anh lay động mạnh mẽ, xúc động lây lan, cũng cười theo, vừa cười vừa kêu lên: “A… Ôn Giản… đừng di chuyển… trên đường phố, mọi người đang nhìn chúng ta…”
Ôn Giản xoay thêm hai vòng mới dừng lại, ngước mắt liền nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn sáng lấp lánh, nâng cằm lên, một nụ hôn được phủ xuống, đưa lưỡi vào trong miệng cô, muốή mút lấy cái miệng nhỏ mang theo hơi thở thơm tho của cô, cuốn lấy chiếc lưỡi màu hoa cà của cô mà mút lấy, nụ hôn khiến cả hai nóng bừng, nụ hôn kết thúc khi nghe thấy tiếng rên của cô…
Hai người nhìn nhau đầy thâm tình một lúc, Ôn Giản mới đặt cô xuống, sau đó nắm tay cô đi nhanh về phía nhà.
Quý Tang kéo anh: “Anh làm gì vậy? Siêu thị ở bên phải.”
Cả hai đã thống nhất sẽ đi siêu thị mua đồ ăn sau khi tan làm.
Ôn Giản dường như nghĩ đến điều gì đó “ồ” lên một tiếng, sau đó quay người đi vào siêu thị, nhanh chóng mua rau, trái cây, sữa, khi thanh toán còn lấy thêm ba hộp bao cao su trên kệ.
Dù biết kiếp trước cô không dễ thụ thai nhưng kiếp này thì khác.
Áo mưa nên dùng thì một cái cũng không thể thiếu.
Nhân viên thu ngân tại quầy thanh toán lướt qua ba hộp bao cao su, vô thức liếc nhìn người đàn ông cao lớn hai lần, Quý Tang đang gào thét trong lòng…
Anh chàng này gần đây mua thứ này quá thường xuyên, buổi tối nhất định phải khống chế số lần!
Quý Tang nghĩ thì nghĩ như vậy, cho đến buổi tối thì không thể như cô tính được, người đàn ông biến thành làm tình với cô theo những cách khác nhau, trong khoảng thời gian này, trong nhà có rất nhiều đồ chơi không sao nói rõ được.
Cuối tháng sáu, Quý Tang được nghỉ hè.
Ôn Giản cùng Quý Tang trở lại thành phố A.
Mấy ngày gần đây, Quý Tang không biết vì sao đặc biệt dễ buồn ngủ, Ôn Giảvừa xem định vị vừa lái xe, Quý Tang suốt đường ngủ thiếp đi, về đến nhà với bộ dạng uể oải, nói rằng đi xe mệt, lại trở về phòng của mình và ngủ thiếp đi.
Ôn Giản đã gặp qua mẹ Quý, nhưng đây là lần đầu tiên gặp ba Quý, nói thế nào thì trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng Quý Tang dường như vẫn chưa ngủ đủ giấc, để anh đối mặt một mình.
May mà, ba Quý đã được mẹ Quý giao cho một công việc, hơn nữa, ba Quý là một giảng viên chuyên nghiệp, đối với học bá thì đặc biệt yêu quý, Ôn Giản là học giả số 1 thời cổ lớn, thậm chí còn là học giả số 1 của thành phố Z, sau vài lần nói chuyện, ba Quý rất thích chàng rể tương lai hiểu biết này.
Khi Quý Tang tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, liền nhìn thấy ba Quý và Ôn Giản đang chơi cờ vây trong phòng làm việc.
Ba Quý đã thua con rể.
Ba Quý cũng là một cao thủ cờ vây nên đương nhiên ông biết con rể đã nhường ông.
Nhưng sau một vài ván, ông ngày càng thích Ôn Giản hơn.
Một thanh niên có tâm hồn bình tĩnh như vậy, thực sự rất hiếm.
Mẹ Quý chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, biết con gái thích ăn cá nên đặc biệt làm món cá vược hấp, thịt cá vược mềm thơm, thực sự rất ngon.

Bình luận

Để lại bình luận