Chương 149

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 149

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tươi cười Vu Úy chậm rãi mất đi, “Ma nữ tiểu thư, không đi học sao? Ngài đã đậu đại học…”

“Không muốn không muốn! Em không đi nữa, đi học Tiểu Minh nhất định sẽ bắt được , hơn nữa ở đại học em cũng không có bạn bè, ở bên cạnh anh mới tốt nhất, em nơi nào cũng không đi!”

Cô dậm chân lung tung , làm nũng với hắn, gắt gao ôm eo hắn, hành động thân mật này, làm hắn không biết phải làm sao, Khuynh Thành phá lệ thích loại đùa giỡn sau khi thấy vẻ mặt này của hắn.

Vu Úy nhắm mắt lại thở dài.

“Ma nữ tiểu thư, chờ tôi làm xong cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, trước tiên ngài buông ra đã.”

Cô dẩu cái miệng nhỏ, cực không tình nguyện đem tay buông eo hắn ra, “Em đây đi đến bán ăn chờ anh.”

Vu Úy thực ôn nhu, hắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của cô, có khi cũng giống như một người đàn ông ngây thơ, luôn tránh né tứ chi va chạm đụng vào cô, Khuynh Thành được hắn nuôi lớn, mười mấy năm, cũng chưa bao giờ thấy hắn đối với cô có chút tâm tư không đúng gì.

Ánh mắt nhìn cô giống như chỉ là sùng bái.

Vì thế cô dò hỏi rất nhiều lần, nghe hắn nói chuyện đời trước của bọn họ, từ trong miệng hắn nghe được chính mình lợi hại như vậy , sống ngàn năm, lại có ma lực, cảm thấy những chuyện này cực kỳ không hiện thực .

“Nhưng, Tiểu Minh cũng có ma lực a, vì sao Vu Úy lại không? Các người không đều là quỷ hút máu sao?”

Hắn cầm chiếc đũa trầm mặc một lát, chỉ giải thích bằng một câu không qua rõ ràng với cô.

“Chúng tôi là quỷ hút máu khác nhau.”

“Quỷ hút máu cũng phân chủng loại sao? Thực kỳ quái.”

Khuynh Thành vừa nói, vừa nhấm nuốt thịt xào trong miệng , tốc độ dần dần chậm lại, đột nhiên ném đũa xuống, che miệng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Vu Úy bị cô dọa rồi, sốt ruột đứng dậy đi qua, “Làm sao vậy!”

“Ngô!”

Toàn thân cô run rẩy ghé vào bên cạnh bàn, che miệng nước mắt xông ra, Vu Úy cho rằng cô muốn nôn mửa, vội vàng lấy thùng rác đặt ở dưới bàn .

“Ma nữ tiểu thư, là phản ứng mất máu quá nhiều sao? Thân thể có nơi nào không thoải mái hay không ?”

Cô nhắm mắt lại không nói lời nào, sau khi trầm mặc một lát, chậm rãi đứng dậy, ngón tay để vào trong miệng, lấy ra một khối muối lớn nhỏ bằng hạt đậu xanh .

Tức khắc khóc không ra nước mắt, “Đây là cái gì vậy Vu Úy! Thực mặn, thực mặn thực mặn!”

Vu Úy nhìn thoáng qua, chạy tới phòng bếp, đem túi muối kia đổ ra, phát hiện muối ở bên trong thời gian dài không sử dụng đã kết thành khối, thứ này lúc hắn tổng vệ sinh lần trước đã đổi qua, lúc này mới nửa năm, không nghĩ tới đã sớm vón thành khối.

“Xin lỗi ma nữ tiểu thư, chờ lát nữa tôi liền đi mua mới, thực xin lỗi, bàn đồ này không cần ăn nữa.”

“Không, không cần!” Khuynh Thành ngăn tay hắn lại , nhìn hắn cười hì hì, “Vu Úy làm cơm ăn rất ngon, em không muốn đổ đi, yên tâm đi, lần này em nhất định sẽ chú ý .”

Nhìn sắc mặt cô, cảm thấy cô giông như đang giấu giếm chút gì, dù sao cô là do hắn từ nhỏ nuôi lớn, nhìn biểu tình cô liền biết chút gì không đúng, nhất cử nhất động, thần thái hơi chau mày, đều có thể biết cô đang suy nghĩ gì.

Khuynh Thành thực thích cùng Vu Úy ở bên nhau qua ngày, không có Tiểu Minh, cô liền không cần mỗi ngày phải lo lắng đề phòng.

Trong phòng cũ nát chỉ có một gian phòng ngủ, cô một chút cũng không ngại, muốn cùng hắn ngủ chung, nhưng lại bị hắn không chút do dự cự tuyệt.

Vu Úy ngủ ở trên sô pha phòng khách nhỏ hẹp, cô nửa đêm ở trên giường lăn lộn, ngủ không được, trộm đứng dậy đi đến phòng khách.

Sô pha rất nhỏ, thân mình hắn cao lớn, chỉ có thể cuộn tròn hai chân, nghẹn khuất nghiêng người nằm, Khuynh Thành ở bên cạnh ngồi xổm xuống, dán vào bên cạnh sô pha lộ ra tươi cười ngọt ngào.

Bình luận (0)

Để lại bình luận