Chương 149

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 149

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trịnh Nghị ngủ tới giữa trưa mới tỉnh, trong phòng không thấy ai khác ngoại trừ Vân Tô Tô, hắn đỡ đầu choáng váng đi ra ngoài, thanh âm khàn khàn hỏi một câu: “Bọn họ đâu. ”

“Các chủ nhân đi siêu thị.” Khi đi còn cố ý đem cửa sổ cùng cửa lớn khóa chặt, ngay cả Trịnh Nghị cũng không ra được.

Vân Tô Tô ôm hai chân cuộn mình trên sô pha, lại nhìn ra hắn không bình thường.

Hai má hắn đỏ au, môi cũng đỏ, giống như một người say rượu, nheo mắt lại lảo đảo đi tới, cau mày ngồi xuống bên cạnh cô, thở hổn hà hổn hển.

“Tôi đói bụng.”

Vân Tô Tô quay đầu lại cẩn thận nhìn hắn, vươn bàn tay nhỏ bé, cẩn thận đặt tay lên trán hắn.

Hình như hắn sốt rồi.

Cô yên lặng thu tay lại, khôi phục tư thế ngồi vừa rồi, nhìn chằm chằm phim hoạt hình không tiếng trên TV, không nói gì tiếp tục xem.

Trịnh Nghị thật lâu không nhận được phản ứng, nhắm mắt lại không mở ra được, đầu óc choáng váng, khó chịu lặp đi lặp lại một câu: “Tôi nói tôi đói bụng. ”

“Trong tủ lạnh có thức ăn.”

“Tôi có chút khó chịu, cô đi lấy giúp tôi.”

Cô tựa cằm lên đầu gối, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi muốn xem phim hoạt hình.”

Thân thể cao lớn của hắn nghiêng người, đầu gục lên vai cô, toàn bộ trọng lực đều đè lên người cô, Vân Tô Tô khó khăn dùng một tay chống đỡ sofa.

Giọng nói Trịnh Nghị khàn khàn đến khó tin: “Vân Tô Tô, hình như tôi bị bệnh.”

Cô vẫn không quan tâm.

“Tại vì ngày hôm qua… em không nói muốn ngủ với tôi, cũng không ăn thịt cá tôi đưa cho em, cho nên tôi đi bơi rồi ngủ thiếp đi trong hồ bơi.”

Đi bơi mà cũng có thể ngủ, hắn lợi hại thật đấy.

Trịnh Nghị nhắm mắt lại, ôm lấy thân thể mềm mại trần truồng của cô, ôm chặt cô vào.

“Tôi chóng mặt quá, thật khó chịu.”

Đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào phim hoạt hình trên TV.

“Vân Tô Tô, giúp tôi…”

“Tôi muốn xem phim hoạt hình.”

“Phim hoạt hình có hay bằng tôi không?”

“Có.”

Hắn thở hổn hển, tuyệt vọng ôm lấy cô, vùi mặt vào cổ cô.

Nếu cô nói những lời này lúc hắn bình thường, nhất định hắn sẽ lập tức tắt TV.

“Em thật nhẫn tâm.” Hơi thở ấm nóng của hắn phun lên da thịt cô.

“Em muốn nhìn tôi bị nóng chết sao?”

Cô không lên tiếng.

“Vân Tô Tô anh hỏi em một chuyện!” Hắn túm cổ cô đẩy ngã xuống sofa, đôi mắt hoa đào đỏ hoe tràn đầy nhu tình, hoàn toàn không có địch ý thường ngày, phảng phất như bị ủy khuất.

Cô nằm dưới hắn và hỏi: “Tôi có thể làm gì?”

Cô không biết thuốc ở đâu, chứ đừng nói biết chăm sóc người ta.

Trịnh Nghị đột nhiên nghĩ đến sự thật này, cúi đầu tự giễu buồn bực cười hai tiếng, buông cô ra, vịn sô pha chậm rãi đứng dậy, lắc lư thân thể lảo đảo đi về phía phòng bếp.

Hắn mặc đồ ngủ màu xám trắng, bắp chân dưới quần đùi lộ ra cơ bắp cường tráng loạng loạng bước vào nhà bếp. Trong căn hộ sắp vào mùa đông đều bật hệ thống máy sưởi, ngay cả thân thể trần truồng của cô cũng không cảm thấy lạnh, hắn có thể không bị nóng chết mới là lạ.

Vân Tô Tô ngồi thẳng trên sô pha, cảnh tượng trong phim hoạt hình thay đổi, cô đột nhiên nghe thấy trong phòng bếp truyền đến một tiếng rầm rầm, thanh âm rất lớn khiến cô giật mình.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau tủ lộ ra một cái chân, không nhìn thấy đầu hắn, cái chân kia đang nằm úp sấp, hẳn là đã ngã xuống.

Bất quá cô chỉ nhìn vài giây rồi lại một lần nữa quay đầu, cầm điều khiển từ xa đổi kênh, dừng lại ở một kênh tin tức, tiếp tục xem.

Nếu như không phải bọn họ trở về sớm, Trịnh Nghị có thể bị sốt ngã trên mặt đất mà chết.

Không kịp đến bệnh viện nên dùng phương pháp vật lý hạ nhiệt cho hắn, Hứa Tân sờ mặt hắn, cho hắn uống thuốc hạ sốt, vỗ mặt hắn cố gắng làm cho hắn tỉnh táo một chút.

Ngoại trừ hô hấp thì hắn luôn bất động ngủ thiếp đi.

Hứa Tân chậc chậc một tiếng, đem vỏ thuốc hạ sốt ném vào thùng rác, “Đúng là mạng lớn, đầu còn dập lên thớt, bên cạnh còn có dao thái thịt.”

Quý Đỗ khoanh tay dựa vào khung cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Tô Tô đang ngồi trên sô pha, đi về phía cô.

“Sao em không gọi cho chúng tôi? Không phải là tôi đã nói với em có thể gọi điện cho chúng tôi bằng điện thoại bàn sao?”

Cô lắc đầu và chớp mắt nhìn anh, “Tôi không biết sử dụng.”

Quý Đỗ xoa đầu cô, “Sợ hả? ”

“Không có.”

Hắn cười, ôm cô lên: “Có mua bánh ngọt cho em, lại đây ăn đi.”

Trịnh Nghị bị lạnh khắp người, sau khi tỉnh lại không ngừng nôn mửa, sắc mặt vô cùng tái nhợt, vừa chống tay lên bồn rửa mặt vừa lấy nước lạnh hắt lên mặt.

Sốt cao còn chưa hạ, lại buồn nôn không ngừng, hắn từ nhà vệ sinh đi ra ngã xuống giường thở hổn hển.

Hắn cuộn người che bụng, thân thể cao lớn trở nên yếu ớt không chịu nổi, ôm lấy chăn chịu đựng đau đớn.

Một lát sau, cánh cửa mở ra, hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn lên, Vân Tô Tô đứng ở nơi đó, trong tay cầm một miếng bánh dâu tây.

“Chủ nhân bảo tôi đưa bánh ngọt cho anh, anh có ăn không?

“Lại đây.”

Hắn khàn giọng nói, túm lấy quần áo gắng gượng ngồi dậy: “Vân Tô Tô, có phải em cố ý hay không.”

Cố ý thấy chết không cứu, cứ nghĩ để cho tôi chết như vậy sao?

Cô lắc đầu, “Tôi không có.”

“Lão tử bệnh như vậy rồi mà em nỡ nhẫn tâm sao!”

Hắn hét lớn, đỏ mặt, nắm lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng, bánh ngọt đều bị đè bẹp trước ngực hắn thành một đống vết bẩn.

Vân Tô Tô sợ hãi lui về phía sau, “Tôi cái gì cũng không làm… Chủ nhân đừng đánh tôi, đừng đánh tôi. ”

“Em đừng có giả vờ nữa cho tôi! Tôi không biết em như thế nào sao? Em nghĩ em tìm một cái cớ kích thích để chơi đùa với chúng tôi phải không? ”

Đôi mắt của anh không biết là tức giận hay thế nào đột nhiên đỏ lên.

Bình luận (0)

Để lại bình luận