Chương 149

Nhưng Quý Tang vừa ngồi vào bàn ăn, cô liền cảm thấy buồn nôn, vốn tưởng uống ngụm nước sẽ đỡ, ai ngờ lại khiến cơn buồn nôn nặng hơn, cô chạy vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Tim Ôn Giản thắt lại, đuổi theo cô mấy bước, sợ hãi vỗ lưng cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Tang nôn ra nước mắt, vốn chưa ăn thứ gì, axit trong dạ dày sắp nôn ra ngoài, súc miệng và hướng mắt về phía Ôn Giản…
Ôn Giản đã từng làm ba nhiều lần, sửng sốt trong giây lát, đôi mắt đen mờ đi.
Họ đã ở bên nhau hơn hai tháng, bà dì của Quý Tang vẫn chưa đến, mặc dù đã có biện pháp an toàn nhưng…
Lúc lần đầu tiên.
Chỉ có xuất tinh…
Anh chỉ nghĩ về lúc đó, càng thấy vui mừng khôn xiết. Kiếp trước khó khăn như vậy, nhưng kiếp này…
Anh ngây ngốc hơi mở đôi môi mỏng ra, lẩm bẩm nói: “Tang Tang…”
Đột nhiên anh hốt hoảng đứng dậy, ôm ngang eo cô chạy ra khỏi phòng tắm, ba Quý và mẹ Quý nhìn thấy đều giật mình, vội vàng đuổi theo.
Mấy người đi đến bệnh viện, kết quả xét nghiệm là có thai.
Ba Quý đang đứng ở một bên đột nhiên nghe nói rằng người đàn ông trước mặt đã làm to bụng con gái mình, tức giận đến mức thiện chí nhỏ bé trong nháy mắt biến mất, với vẻ mặt nghiêm túc như thể ai đó nợ ông mấy trăm triệu, quay lại trực tiếp đá Ôn Giản ra khỏi cửa…
Đây…
Trong lòng Ôn Giản còn đang kinh ngạc thì đã bị nhốt ngoài cửa, lòng nóng như kiến bò lổm ngổm, gọi điện cho Quý Tang thì điện thoại tắt máy, lúc này không thể gõ cửa luôn được, cuối cùng chỉ có thể đứng nhìn ngoài cửa.
Ba Quý tịch thu điện thoại di động của Quý Tang, Quý Tang đã lớn như vậy rồi, còn bị tịch thu điện thoại di động như lúc nhỏ.
Trong lòng lo lắng nhưng không còn cách nào khác, ngoài việc đợi ba mẹ ngủ say rồi lén mở cửa cho Ôn Giản. Ai ngờ đâu bản thân đợi và đợi rồi ngủ thiếp đi…
Ngược lại, mẹ Quý rất hữu ích, quay qua thuyết phục ba Quý.
Ba Quý tính tình ngang ngạnh, nói như nước đổ đầu vịt, cuối cùng mẹ Quý nói với ba Quý: “Ông thực sự không đồng ý, sáng mai tôi sẽ bắt Tang Tang đánh cháu ngoại ông! Để Tang Tang ba mươi tuổi rồi vẫn không thể kết hôn, vĩnh viễn ở trong nhà chúng ta, chúng ta cũng đừng sống trong thế giới của hai người!”
Ba Quý hung dữ khịt mũi: “Ở nhà thì ở nhà! Tôi nuôi được!”
Mẹ Quý cảm thấy rằng ba Quý là vô vọng, vì vậy bà nằm xuống giường và ngủ thiếp đi. Ba Quý trằn trọc cả đêm, gần như không ngủ, ngày hôm sau mở cửa với một đôi mắt gấu trúc, thấy Ôn Giản ngồi xổm ở cửa, ngủ thiếp đi.
Ôn Giản vội vàng đứng lên, chần chờ nói.
Ba Quý cố tình giả vờ không nhìn thấy và đi ra ngoài.
Ngay khi ba Quý rời đi, mẹ Quý đã cho Ôn Giản vào và làm bữa sáng cho Ôn Giản.
Ôn Giản bước nhanh vào phòng Quý Tang trong khi mẹ Quý đang làm bữa sáng.
Khi Quý Tang tỉnh dậy, mới nhớ ra việc mình phải mở cửa cho Ôn Giản vào lúc nửa đêm, nhưng khi nhìn ra cửa sổ thì trời đã sáng.
Một thoáng tự trách thoáng qua tâm trí cô.
“Ôn Giản…”
Ôn Giản ngồi ở mép giường, duỗi tay ôm lấy người vào lòng “suỵt” một tiếng: “Tang Tang, nghe anh nói, anh rất vui. Cả ngày hôm qua không thể biểu đạt được niềm vui của anh.”
“Tang Tang, anh sắp làm ba rồi.”
Quý Tang tựa mặt vào vai người đàn ông, cười nhẹ nói: “Mẹ cho anh vào à?”
Ôn Giản dùng ngón tay vuốt ve má cô “ừm” một tiếng.
Hai người đang định nói gì đó thì mẹ Quý vội vàng chạy vào gọi người: “Mau lên, ông Quý về rồi…”
Quý Tang đang mang thai, Ôn Giản càng không muốn chia tay với cô, cúi đầu hôn cô vài cái rồi mới miễn cưỡng đi ra ngoài, sau một hồi chậm trễ như vậy, đợi đến lúc Ôn Giản bước vào phòng khách thì đụng phải ba Quý.
Không khí như ngưng đọng lại.
Ba Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liến nhìn mẹ Quý, sau đó nhìn Quý Tang vừa bước ra khỏi phòng, cuối cùng ông nhìn vào Ôn Giản.
Ông thở dài một hơi, nhìn Ôn Giản nói: “Cậu, lại đây.”
Ôn Giản: “…”
Ôn Giản đi theo ba vào phòng làm việc, hai giờ sau mới ra khỏi phòng…
Cũng không biết Ôn Giản và ba Quý đã nói gì, hai giờ sau, khi ba Quý đi ra, vẻ mặt hoàn toàn khác, thậm chí họ còn thống nhất ngày kết hôn.
Quý Tang thấy rất ngạc nhiên.
Đến tối, cô gái nhỏ quấy rầy Ôn Giản để hỏi chuyện.
Ôn Giản dịu dàng ôm lấy cô, khẽ cười trêu chọc cô: “Còn có thể nói gì, đương nhiên là tỏ lòng thành ~”
Quý Tang không tin, cô gác chân lên người anh, cái mông nhỏ uốn éo vặn vẹo trên người anh: “Anh nói dối.”
Ôn Giản chịu không nổi sự trêu ghẹo, hơi thở nặng nề, cơ thể cô nhỏ nhắn thẳng tắp: “Đừng làm loạn.”
Quý Tang vùi mặt vào cổ anh, hít lấy mùi hương của anh như một chú cún con, phía dưới của Ôn Giản bất ngờ phản ứng…
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Hai người tạm dừng động tác, nghe thấy giọng nói của ba Quý.
“Sắp đến giờ rồi, Tang Tang, đi ngủ đi!”
Quý Tang bình thường “Ồ” một tiếng, liền cảm thấy Ôn Giản đã ôm cô xuống, nhân tiện hôn cô một cái, đợi phía dưới mềm xuống rồi miễn cưỡng đi ra ngoài.
Quý Tang: “???”
Hai ngày sau, Quý Tang mới biết rằng Ôn Giản đã hứa với ba mình rằng họ không được phép ngủ cùng nhau trước khi kết hôn, thậm chí còn có quy định về thời gian gặp gỡ.
Quý Tang cảm thấy Ôn Giản quá đáng thương, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh bước ra khỏi phòng mà không được làm gì, lại cảm thấy thật buồn cười.

Bình luận

Để lại bình luận