Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: LỜI TUYÊN CHIẾN

Sự sợ hãi của ban 1 là có cơ sở.

Tiết đầu tiên, Kha Tùng Ứng ngủ. Anh gác chân lên bàn, ngáy o o. Giáo viên Toán, nổi tiếng nghiêm khắc, liếc nhìn anh, rồi… nuốt nước bọt, tiếp tục giảng bài như không có gì xảy ra.

Tô Nhuyễn ngồi bên cạnh, cứng đờ.

Giờ ra chơi, anh tỉnh dậy. Anh không đi đâu cả. Anh xoay ghế, đối mặt với cô.

“Đói không? Ăn kẹo không?”

“…Không.”

“Uống Coca?”

“…Không.”

Anh thở dài. “Em sợ anh à?”

Cô mím môi.

Anh cười. Anh đứng dậy. Cả lớp giật nảy mình.

Anh bước lên bục giảng.

“Nghe đây,” anh nói, giọng đủ lớn để cả lớp nghe. “Tao là Kha Tùng Ứng. Chắc không cần giới thiệu lại.”

Anh đút tay túi quần, đi đi lại lại.

“Tao biết tuần trước chúng mày đã ‘vui vẻ’ thế nào. Tao biết chúng mày đã nói gì.”

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào đám nam sinh hôm trước đã trêu chọc cô. Mặt chúng cắt không còn giọt máu.

“Tao chuyển đến đây, vì một lý do,” anh quay người, chỉ vào Tô Nhuyễn. “Vì cô ấy.”

Cả lớp há hốc mồm.

“Tin đồn,” anh nhếch mép. “Không hoàn toàn là sai.”

Anh quay lại nhìn cả lớp, ánh mắt lạnh lùng.

“Tao thích Tô Nhuyễn.”

Một lời tuyên bố, đanh thép như một nhát búa.

“Từ hôm nay,” anh gằn giọng. “Đứa nào dám nói một lời rác rưởi về cô ấy. Đứa nào dám động một ngón tay vào cô ấy. Đứa nào dám nhìn cô ấy bằng ánh mắt khiến tao ngứa mắt…”

Anh cười, một nụ cười đáng sợ. “Tự chuẩn bị hậu sự đi.”

Anh bước xuống, quay về chỗ ngồi, như thể vừa phát biểu một bài văn mẫu.

Tô Nhuyễn ngồi đó, mặt đỏ bừng. Cô không biết nên giận, nên xấu hổ, hay nên… cảm động.

Tiết Thể dục.

Cả lớp ùa ra sân. Tô Nhuyễn, như thường lệ, ngồi lại trong lớp.

Kha Tùng Ứng cũng không đi. Anh đóng sập cửa lớp lại.

“Đi.” Anh kéo tay cô.

“Đi đâu? Em không học Thể dục.”

“Đi chơi bóng.”

“Em đã nói… em không nhìn thấy.”

“Thì sao?” Anh kéo cô đứng dậy. “Anh là mắt của em.”

Anh dẫn cô ra sân bóng rổ vắng vẻ sau trường. Anh đưa bóng cho cô.

“Ném đi.”

“Em không biết rổ ở đâu.”

“Anh là cái rổ.” Anh đứng trước mặt cô. “Ném vào ngực anh.”

Cô ném. Quả bóng đập vào ngực anh kêu “bịch”.

Anh ném lại cho cô. “Ném nữa đi.”

Cô lại ném.

Hai người, một kẻ ném, một người đỡ, trong sân bóng vắng lặng.

“Em muốn thi vào trường nào?” Anh đột nhiên hỏi.

“A Đại.” Cô thì thầm. Đó là ước mơ thầm kín của cô.

Anh gật gù. “Được. Trường đó điểm chuẩn cao đấy.”

Anh bước lại gần, đứng sát trước mặt cô. Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của anh.

“Vậy thì tốt,” anh nói. “Anh vào cùng em.”

Tô Nhuyễn sững sờ. “Anh… hạng nhất đếm ngược…”

Anh bật cười. Anh vươn tay, lần này không phải là đùa cợt. Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, ngón tay cái lướt trên vành môi khô khốc của cô.

“Vậy nên,” anh thì thầm. “Tiểu tổ tông, em phải dạy anh học cho tử tế vào.”

Hơi thở anh, phả lên môi cô. Tim cô, lại một lần nữa, đập lạc nhịp.

Bình luận (0)

Để lại bình luận