Chương 15

“Khẩu tâm thị phi, tiểu huyệt của em hút ngón tay vào như vậy chứng tỏ ngón tay của anh không thể thỏa mãn tiểu huyệt của em, em mau cầu xin anh đi, nếu em cầu xin anh, anh sẽ cắm côn ŧᏂịŧ to vào tiểu huyệt nhỏ của em, hung hăng thao em.” Ngón tay anh rể dùng sức, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ da^ʍ tà, anh thích ức hϊếp cô như vậy.
“Tôi muốn anh sao…đừng tự dát vàng lên mặt mình…a…dừng lại…mau rút tay ra…a…đừng đút vào…a….” Thủy Linh Linh vùng vẫy dữ dội, nhưng tay chân đều bị trói, tiểu huyệt mở rộng hoàn toàn không được che đậy để anh tùy ý chơi đùa, những đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập đến, ngón chân cô co quắp lại, cô cảm nhận được mình sắp cao trào, nước mắt cô chảy nhiều hơn, cô là một tội đồ, cô hoàn toàn không có cách nào để chống lại sự thèm khát do anh rể của mình mang lại.
“Tiểu huyệt của em đang co thắt, hút lấy ngón tay của anh, em sắp cao trào rồi, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ rất muốn bị anh thao có phải không.” Anh rể biết cô sắp cao trào nên cố tình không cho cô cao trào, đột nhiên rút tay ra.
Kɧoáı ©ảʍ bị gián đoạn khiến Thủy Linh Linh như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cô ngẩng đầu lên, há miệng không ngừng hít thở không khí trong lành, tiểu huyệt run lên, vô cùng đáng thương.
“Làm sao vậy, kɧoáı ©ảʍ đột nhiên ngừng lại có phải rất khó chịu không, tiểu huyệt đáng thương, cái miệng nhỏ nhắn thở dốc của em chắc rất muốn ngậm lấy côn ŧᏂịŧ lớn của anh.” Ngón tay anh rể nhẹ nhàng xoa xoa cửa tiểu huyệt khiến cô run rẩy.
“Không phải…ưʍ…đừng đừa bỡn tôi nữa…ưm ưʍ…” Thủy Linh Linh bị hành hạ về cả thể xác và tinh thần kêu lên thảm thiết.
“Miệng thật cứng, đến mức này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận muốn anh.” Anh rể nheo mắt, nhìn thấy trên bàn có một chai rượu vang thì đưa tay lấy, sau đó nhét đầu chai rượu vang vào trong tiểu huyệt của cô.
“A…anh rể…anh định làm gì…dừng lại…đừng…á…rượu vang đã tràn vào tiểu huyệt rồi…a…đến tận cùng…đừng đổ vào nữa…a…làm ơn…không thể vào nữa…tràn ra rồi…huhu…” Rượu vang đi vào tiểu huyệt nhanh chóng tràn ra, Thủy Linh Linh không dám động đậy, khóc tới mức giọng khàn cả đi.
Anh rể lúc này mới cầm chai rượu lên, dùng ngón tay mở ra tiểu huyệt của cô, nhìn màu đỏ hổ phách trong tiểu huyệt giống như một hồ rược vang, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Thật là đẹp, trong tiểu huyệt của em có rượu vang, thoạt nhìn rất ngon, để anh thử một chút xem mùi vị như thế nào.” Anh rể nói xong liền vươn lưỡi liếʍ tiểu huyệt của cô, mùi rượu trộn lẫn với mùi thơm hỗn hợp trên cơ thể phụ nữ tạp ra một hương vị rất đặc biệt.
“Đừng như thế mà…aaaa…” Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ tràn ngập rượu vang, bên trong nóng rát, bị anh rể liếʍ như thế khiến Thủy Linh Linh sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ khác thường, cô khóc tới muốn mù mắt, cô không muốn mình đang sướиɠ, nhưng thân thể đã phản bội cô, dâʍ ŧᏂủy̠ khoong ngừng chảy ra hóa quyện với rượu vang.
“Thơm quá, ngon quá.” Anh rể bịt cửa da^ʍ huyệt cô lại, dùng sức hút lấy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, thanh âm mυ”ŧ liếʍ truyền đến, yêu thích không nỡ buông tay.

Bình luận

Để lại bình luận