Chương 15

“Cây bút bị rơi này.”

Giọng nói lạnh lùng của Hạ Cảnh Chiêu vang lên, bàn tay thon dài của đối phương vươn ra trước mắt, Dịch Nhữ vội vàng cầm lấy, đầu ngón tay vô tình chạm nhẹ vào khớp ngón tay lạnh lẽo của anh.

Dịch Nhữ vô thức ngẩng đầu lên để nói lời cảm ơn, thì nhìn thấy sự lạnh lùng chưa từng thấy trước đây trong mắt Hạ Cảnh Chiêu.

Nhưng hai người chỉ chạm mắt một lúc thì Hạ Cảnh Chiêu đã xoay người rời đi, như thể ánh mắt đó chỉ là ảo giác mà thôi.

“Hôm nay bạn trai của bé cưng trở lại công ty, không đúng, là bạn trai cũ.”

Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi: “Bé cưng có vui không?”

Những tiếng tát bôm bốp vang khắp phòng, tay của Dịch Nhữ bị còng sau lưng, bịt mắt và nằm đè lên đùi người đàn ông để chịu đánh.

“Không vui! Không vui… đừng đánh nữa, đau quá…”

Lại thêm một cú đánh khác rơi xuống cặp mông đỏ bừng, khiến da thịt run lên một trận, người đàn ông thờ ơ hỏi: “18 giờ tan làm, sở đã quy định không được làm thêm giờ, vì sao bé cưng lại ở lại công ty không chịu về? Tới tận 21 giờ mới ra khỏi công ty, muốn tăng ca như vậy sao?”

“Hay là nói, còn nhớ mãi không quên bạn trai cũ?”

“Không, không có!… Tôi sai rồi… hu hu! Tôi sẽ về đúng giờ… sẽ… về đúng giờ!”

Chỉ cần Dịch Nhữ không về nhà ngay khi tan làm, thì tối đó chắc chắn người đàn ông này sẽ xuất hiện trong phòng cô, bất kể cô trốn tránh và vùng vẫy như thế nào. Kết quả cuối cùng vẫn bị trói lại, mông bị đánh đến sưng đỏ, toàn thân bị nhào nặn xoa bóp đến mức chỉ cần chạm nhẹ là thấy đau, khóc lóc bị làm đến nửa đêm.

Và toàn bộ quá trình cô không hề có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.

Sau khi Hạ Cảnh Chiêu trở về, Dịch Nhữ như bị người đàn ông đó giận chó đánh mèo, bốn buổi tối liên tiếp đều đến đây, Dịch Nhữ không thể chịu nổi nỗi.

Lúc đầu cô không dám về nhà đúng giờ, nhưng cô không muốn ngoan ngoãn phục tùng như một con điếm chờ được làm tình, cô sẽ cầm bình xịt hơi cay mới mua nhìn chằm chằm vào cửa, sợ rằng khi người đàn ông đến, điện sẽ bị cắt như thường lệ, còn mua một chiếc đèn pin và nép mình cẩn thận trong chăn. Nhưng cuối cùng, hậu quả của căng thẳng tinh thần cao độ là sự kiệt sức, trừ khi cô không ngủ, còn không thì kết quả lần nào cũng giống nhau.

Nhưng nếu cô bỏ trốn, hình phạt mà cô phải chịu sẽ còn tồi tệ hơn.

Có một đêm, Dịch Nhữ cố tình đợi đến mười hai giờ mới trở về, sau khi mơ màng tỉnh dậy thì nhìn thấy bản thân đang trần truồng nằm dang rộng hai chân trên giường, chân còn bị còng vào đầu giường, nhưng không có khóa lại, phần thân dưới trụi lủi tiếp xúc với không khí, cô đã bị cạo hết lông ở nơi riêng tư.

Dịch Nhữ không thể chịu đựng được thêm một giây một phút nào, thậm chí cô còn sợ hãi khi quay trở lại phòng và nhìn thấy chiếc giường của mình, cô cầm theo tất cả giấy tờ rồi lao ra ngoài. Cô đổi chiếc điện thoại mới mà người đàn ông mua cho mình với một người khác để lấy một chiếc điện thoại cũ trị giá vài trăm nhân dân tệ, bắt taxi đến thành phố bên cạnh và trốn trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ để xem phim kinh dị, ban ngày thì tìm đến một thư viện để ngủ.

Nhưng cô không ăn gì trong suốt thời gian đó, chỉ ăn một miếng bánh mì nướng rồi ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa, cô đang nằm trên tấm thảm của khách sạn, áo choàng tắm xộc xệch, trước mặt là một tấm gương cực lớn, cơ thể trong gương gần như không có chỗ nào bình thường, đầy những dấu vết xanh đỏ có cũ có mới, ngoài ra, cô thấy trên cổ có hình vẽ dây xích được vẽ bằng bút lông như lần trước.

Bình luận

Để lại bình luận