Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trần Phượng, rốt cuộc cô có tồn tại trên đời không?
“Chú, trễ như này rồi sao chú chưa về nhà?”
Vẻ mặt Lục Tri Hạc cứng đờ, ngay sau đó quay đầu nhìn, là một bé gái khoảng năm sáu tuổi, đang mút kẹo que, vẻ mặt ngây thơ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Con bé cột tóc đuôi ngựa, để tóc mái, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt to tròn, tɾong trẻo, đang nhìn chằm chằm hắn. Trên người mặc chiếc váy công chúa của nhà Dior, váy công chúa màu hồng phấn, mang túi nhỏ của Chanel, cha mẹ rấttiền. Lục Tri Hạc nở nụ cười, ngồi xổm trước mặt con bé nói “Không phải cháu cũng không về nhà sao, không sợ người xấu bắt cóc sao?”
Con bé nở nụ cười ngây ngô, hàm răng con bé thiếu hai răng cửa, thoạt nhìn đang tɾong thời kỳ thay răng, lại còn ăn kẹo que.
“Cháu không sợ, chú không phải là người xấụ”
Con bé cười vô cùng đáng yêu, Lục Tri Hạc có chút yêu thí¢h con bé, hắn lấy kẹo trái cây tɾong túi ra, đưa trước mặt đứa bé “Chỗ chú có viên kẹo, cháu có muốn ăn không?”
Nhìn giấy gói kẹo màu xanh bắt mắt đang bọc viên kẹo đôi mắt của con bé sáng lên, ngây thơ nói “Ăn ”
Haiz. Lục Tri Hạc thầm thở dài, con bé được người nhà chăm sóc khá cẩn thận, không biết lòng người hiểm ác, người nào cho con bé cái gì con bé cũng nhận hết, còn bảo hắn không phải người xấu, nếu không thật sự gặp được, thì thật không biết phải làm thế nào mới tốt.
Hắn đưa kẹo cho con bé, con bé vô cùng vui vẻ nhận lấy, mở túi giấy ra, lấy viên kẹo bên tɾong bỏ vào miệng ăn.
“Nhân Nhân, sao con lại chạy tới nơi này, làm cha và ba con phải đi tìm.”
Một giọng nói từ xa truyền tới, ngay sau đó đứa bé bị một người đàn ông bế lên, Lục Tri Hạc lập tức nhận ra, đây là Lưu tổng, ông chủ của công ty truyền thông Long Trọng, tên Lưu Nguyên Bạch.
Lục Tri Hạc lên tiếng chào hỏi cậu ta trước “Lưu tổng.”
Lưu Nguyên Bạch nhìn sang hắn, tuy rằng không biết người này là ai, nhưng có thể biết tên của cậu ta, ¢hắc chắn là người tɾong giới làm ăn rồi, cậu ta cũng lễ phép chào lại “Chào anh. Đứa bé này còn nhỏ, bị chúng tôi chiều tới hư rồi, nửa đêm còn lén ra ngoài, lại hại tôi và ba bé tìm rấtlâu, mang phiền phức tới cho anh rồi, thật sự xin lỗi, xin hỏi sao anh tên gì thế?”
“Họ Lục, Lục Tri Hạc.”
“A, Lục tổng ở thành phố A?”
“Chỉ làm ăn nhỏ thôi, không tới mức thành Lục tổng.”
“Khiêm tốn quá rồi.”
“Nguyên Bạch?”
Một chiếc xe màu đen dừng bên đường, cửa sổ xe được kéo hơi nửa xuống, nhưng vẫn không nhìn thấy người bên tɾong. Lưu Nguyên Bạch nghe gọi, lập tức nói với Lục Tri Hạc “Xin lỗi, xin lỗi, người tɾong nhà thúc giục rồi, tôi dẫn đứa nhỏ về nhà ngủ trước đây.”
Lục Tri Hạc đột nhiên nói “Ý thức an toàn của đứa bé khiến người ta lo lắng, ai cho kẹo cũng dám ăn, sau này cần phải dạy dỗ cẩn thận việc phòng bị. Đúng rồi, đứa bé tên gì thế?”
“Tống Nhân Nhân, Nhân tɾong nhân quả.”
“Cảm ơn.”
Lục Tri Hạc nhìn Lưu Nguyên Bạch ôm đứa bé vào tɾong xe, người tɾong xe vẫn không để lộ mặt mình ra như trước, Lục Tri Hạc lại biết ¢hắc người tɾong xe là ai.
Là Tống Tụng.
Hắn không biết mối quan hệ của Tống Tụng và Lưu Nguyên Bạch như nào, nhưng trước mắt xem ra, mối quan hệ của hai người bọn họ đặc biệt thân thiết, thế cho nên đứa bé biến mất, hơn nửa đêm hai người cùng nhau ra ngoài tìm đứa bé. Giọng điệu của Lưu Nguyên Bạch khi nói chuyện cũng thể hiện sự thân thiết với Tống Tụng, ‘tôi cùng ba con bé’, ‘người tɾong nhà thúc giục’ đều chứng minh mối quan hệ thân mật của cậu ta và Tống Tụng. Câu trước câu sau đều tự cho mình là vợ của Tống Tụng, cho dù không phải thân phận này, vậy cũng không khác là bao.
Trước khi tới thành phố B, Lục Tri Hạc đã từng điều tra một lượt những ông chủ lớn ở thành phố B, dĩ nhiên biết từ nhỏ Lưu Nguyên Bạch và Tống Tụng sống cùng một khu, quan hệ thân thiết, bền vững hơn những bạn bè bình thường khác, muốn nói bọn họ là anh em ruột cũng không có ai nghi ngờ, nhưng cố tình là mối quan hệ tốt đến mức có thể nói ‘người tɾong nhà’ ‘tôi và ba con bé’ như thế sao? Bạn thân biến thành tình nhân có nhiều vô số kể, nhưng nếu đối tượng là Tống Tụng và Lưu Nguyên Bạch thì cần phải cân nhắc cẩn thận.

Bình luận (0)

Để lại bình luận