Chương 15

Trên đời này còn rất nhiều người bất hạnh, rất nhiều người phải đối mặt với sinh lão bệnh tử một cách bất lực, không nơi nương tựa, liệu anh có thể đồng cảm hết cho từng ấy người không? Anh là vương giả cao cao tại thượng, trong tay là sự sống của rất nhiều người, anh căn bản không cần bận tâm vì những người nhỏ bé này, Lãnh Nhược Băng cũng không ngoại lệ.
Vì vậy, Nam Cung Dạ dứt khoát xua bàn tay của mình quét sạch mớ suy nghĩ hỗn độn, ra khỏi giường, tắm rửa, thay quần áo rồi rời khỏi căn phòng vẫn còn tràn ngập hoan ái.
Lúc này, bầu trời đã trắng xóa, không khí rất lạnh.
Quan Vũ đã đợi sẵn trước biệt thự Nhã Các, thấy Nam Cung Dạ bước ra, anh ta vội vã đi tới chào buổi sáng.
Nam Cung Dạ khẽ gật đầu, sau một hồi suy nghĩ, anh thấp giọng phân phó: “Cậu ở lại đây đi, khi nào cô ấy tỉnh dậy thì đưa cô ấy đến công ty.” Anh đã quyết định giao cho cô vị trí kiến trúc sư và làm bệ đỡ cho ước mơ của cô.
“A… Vâng.” Quan Vũ cung kính nhận lệnh dù có chút hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Dạ thiếu yêu cầu anh đợi một người phụ nữ được anh bao nuôi.
Khi Lãnh Nhược Băng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Nhìn quần áo vương vãi khắp sàn nhà cũng như những vết bầm tím lớn nhỏ trên người, cô cười buồn. Một đêm dây dưa, cô phải trải qua con đường từ một cô gái trở thành một người phụ nữ. Mỗi người phụ nữ đều sẽ trải qua một lần, cô không có gì phải thương tiếc.
Cô ra khỏi giường chuẩn bị đi vào phòng tắm để tắm rửa, chân đau nhức khiến cô không đứng vững lại ngã xuống giường. Lúc ngồi xuống cô vô tình nhìn thấy tấm ngân phiếu trên góc bàn, năm triệu.
Có một mảnh giấy bên cạnh tấm séc, trên giấy có một dòng chữ được viết bằng bút máy: Đêm đầu tiên của cô.
Nhược Băng cười lạnh, đêm đầu tiên của cô thật sự rất đáng giá!
Chi phí ký hợp đồng đơn lẻ là hai triệu, anh đưa năm triệu, cô nghĩ là do cô sạch sẽ nên anh vui vẻ đưa thêm ba triệu.
Có tiền nên tùy hứng, bất luật là ở đâu cũng đều áp dụng.
Tắm rửa thay quần áo xong, cô đi xuống lầu, người hầu đã đứng sẵn ở cầu thang: “Lãnh tiểu thư, cô có muốn ăn gì không?”
“Được.” Nhược Băng khẽ gật đầu sau đó quay lại phát hiện Quan Vũ cũng đang ở đó: “Quản đặc trợ, sao anh lại ở đây?
Quan Vũ cười nhẹ: “Tôi nhận lệnh của Dạ thiếu ở đây chờ cô, khi cô Lãnh chuẩn bị xong tôi sẽ đưa cô đến công ty.”

Lãnh Nhược Băng sửng sốt một lúc rồi hiểu ra. Nam Cung Dạ đã không thất hứa, anh đã nhanh chóng sắp xếp cho cô làm kiến trúc sư. Điều này đánh dấu một bước quan trọng trong con đường trả thù của cô. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy những thứ mình cho đi đêm qua đều trở nên rất đáng giá, bước chân dưới chân vì thế mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau bữa sáng, cô nhanh chóng đi theo Quan Vũ đến doanh nghiệp Nam Cung.
Kinh tế của Nam Cung gia liên quan đến nhiều lĩnh vực, từ vũ khí đến nhu yếu phẩm hàng ngày, bất động sản cũng là một mảng rất quan trọng, vì vậy việc trở thành kiến trúc sư của Nam Cung gia là ước mơ của nhiều người.
Nam Cung gia rất khắt khe trong việc tuyển dụng nhân tài, để trở thành một nhà thiết kế chính thức, cần phải vượt qua hàng loạt kỳ thi chuyên môn và có được những tác phẩm chuyên nghiệp. Một người lính nhảy dù như Lãnh Nhược Băng là điều chưa từng có.
Ngay khi mới gia nhập công ty, cô đã có một văn phòng độc lập và hai trợ lý điều này khiến nhiều người chỉ trích. Một sinh viên mới tốt nghiệp có tài đức gì mà vừa mới đến đã được đãi ngộ như vậy? Tất cả các tin đồn trong chốc lát lan truyền như tơ liễu khắp trời xuân, đâu đâu cũng có.
Tất nhiên Nam Cung Dạ biết sẽ có kết quả như vậy nhưng anh không quan tâm, cô đã dốc hết tâm tư để được làm việc ở Nam Cung vậy nên cô phải có thủ đoạn và năng lực để tạo dựng chỗ đứng ở Nam Cung, anh sẽ không cung cấp cho cô bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Bình luận

Để lại bình luận