Chương 15

Đó là đứa con nối dõi duy nhất của nàng, là đứa con nàng và Lục Thu dốc muôn vàn sủng ái giáo dưỡng!

Thế nhưng, thế nhưng……..

Đại nghịch bất đạo!

Nữ đế cầm lấy gối đầu phẫn nộ ném xuống mặt đất, Hỉ Nhi sợ tới mức quỳ thụp xuống, liên tục dập đầu:

“Nữ hoàng bớt giận!

Nữ hoàng bớt giận!”

Nữ đế hít sâu hổn hển thở ra mấy hơi, miễn cưỡng áp xuống ức chế.

Nàng thấy thất vọng đến cực điểm, nhắm mắt lại, khàn giọng nói:

“Đứng lên đi, không liên quan đến ngươi.

Đi kêu công chúa quay trở về Đông Cung, trẫm không muốn nhìn thấy nghiệt súc này!”

Hỉ Nhi bất đắc dĩ lãnh chỉ, nhìn sắc mặt khó coi của công chúa điện hạ, uyển chuyển truyền đạt thánh ý.

Trên long sàng, nữ đế tuyệt vọng mà che mặt lại, hoảng hốt nhớ tới mấy tháng trước, mình ở trong bồn tắm cưỡi lên người nữ nhi, không biết xấu hổ mà nắm lấy dương vật nữ nhi, ngực dán ở bên môi nữ nhi, một màn dâm tiện……

Là ta sai sao?

Lục Thu, ta nên làm thế nào…….

Liên tiếp hai tháng, Công chúa đóng cửa từ chối tiếp khách, không ra khỏi cửa.

Ngấm ngầm cùng Nhiếp Chính Vương không ngừng phân cao thấp, bức Tống Tu Trần đến đau đầu, thậm chí không có tinh lực đi tra tấn nữ đế.

Nàng ta lúc này mới ý thức được, móng vuốt của ấu thú vẫn chưa bị rút đi sạch sẽ, thậm chí ở dưới mí mắt nàng ta đã phát triển trở thành một mãnh thú không thể khinh thường. *****

“Tuyển phi?!”

Đã 62 ngày không gặp mặt mẫu hoàng, Minh Vân Tiếu nhận được lệnh làm cho phẫn nộ.

Mẫu hoàng vô thanh vô tức, thế nhưng lại đáp ứng Tống Tu Trần, tuyển phi tử cho công chúa?!

Mơ tưởng!!!!!

Minh Vân Tiếu giận giữ cực điểm, một đao chặt đứt trường kiếm của thị vệ, ném đi binh khí, bước nhanh đi ra khỏi võ trường.

Nàng khí thế hung hăng xông vào Ngự thư phòng, mồ hôi lăn từng giọt trên gò má trắng nõn, mày đẹp nhíu lại, ánh mắt sáng quắc, phảng phất sự phẫn nộ như dã thú.

Nữ đế vừa mới khỏi bệnh, thân hình càng thêm mềm yếu, nhưng tư thái đứng chắp tay vẫn tôn quý như cũ, lúc này đang quay lưng về phía cửa, ngắm nghía một bức họa quý nữ.

Hỉ Nhi thấy không khí không đúng, lập tức thức thời cáo lui.

Minh Vân Tiếu sớm đã quên tôn ti lễ nghi Công chúa, xông lên một tay cuộn tròn bức họa ném xuống sàn nhà.

Chát —— Nữ đế giơ tay lên cho nàng một bạt tai, mắt lạnh băng:

“Làm càn!”

Minh Vân Tiếu bị đánh đến nghiêng đầu, mồ hôi mướt mải dính ở bên tóc mái, ngực kịch liệt phập phồng.

“Đây chính là giáo dưỡng của trữ quân sao?

Đường đường là công chúa lại không màng tôn ti, không trải qua thông truyền tự tiện xông vào Ngự thư phòng, thật sự cho rằng trẫm không dám phế ngươi?!”

Nữ đế nóng giận mắng, trở tay lại muốn thêm một cái bạt tai.

Minh Vân Tiếu bắt được cổ tay trắng nõn, một tay khác của nữ đế cũng bị tóm lấy, bị chế trụ sau lưng, công chúa dứt khoát lưu loát áp đảo người ở trên bàn.

“Muốn phế thì phế!

Bình luận

Để lại bình luận