Chương 15

Thú nhân coi trọng sinh sản, theo quan điểm của họ thì tinh dịch là thứ quý giá nhất trên thế giới và không được lãng phí.
Vì vậy, những giống đực thuộc nhiều chủng tộc khác nhau trong vùng đất thú nhân không bao giờ lãng phí tinh dịch của mình, bọn họ chỉ xuất tinh vào hoa huyệt của mẫu thân đã sinh ra bọn họ, hay xuất tinh vào trong hoa huyệt của tỷ tỷ và muội muội, con gái hoặc những giống cái khác.
Hành động bắn tinh dịch vào hậu huyệt của đệ đệ như Vân Viêm không còn là lãng phí về quy luật sinh sản nữa, mà chính xác hơn là từ bỏ sinh sản. Ở vùng đất thú nhân, việc từ bỏ sinh sản tương đương với việc vi phạm các quy tắc sinh sản. Nếu những thú nhân khác biết về điều này, bọn họ sẽ chỉ trích và tập hợp lại để loại trừ Vân Viêm khỏi bộ tộc.
Bị loại trừ khỏi bộ tộc cũng đồng nghĩa với việc trở thành thức ăn. Mà thức ăn… Là dùng để ăn.
Đây là một quy tắc vô cùng tàn nhẫn, nhưng các thú nhân thực hiện rất nghiêm túc. Bọn họ chưa từng bỏ sót bất kỳ thú nhân nào vi phạm quy tắc sinh sản! Vân Viêm cũng biết chuyện này, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ Vân Lạc vì chuyện này. Trong lòng gã, cho dù chỉ có thể ở bên cạnh cậu một ngày vẫn tốt hơn là sống dối lòng mình.
“Lạc Lạc, ta còn muốn nữa, được không?”
Vân Viêm cúi đến gần đôi môi hồng hào của Vân Lạc, mang theo tình yêu say đắm hôn lên cánh môi cậu.
Ngay khi vừa bước vào kỳ động dục, phụ thân đã kêu gã đi ra ngoài.
Ở bên ngoài một mình mà không có cậu ở bên cạnh, hàng ngày đều có những giống cái động dục lượn lờ xung quanh gã, các nàng khoe ra hoa huyệt dâm đãng và dùng mùi hương quyến rũ để dụ dỗ gã đến đụ bọn họ. Trước sự dụ dỗ của bọn họ, gã phải tốn rất nhiều sức lực để kiềm chế bản năng của mình, vì vậy gã đã trải qua rất nhiều dày vò suốt mấy ngày qua.
Dục vọng tích lũy bấy lâu, chỉ đụ một lần thôi là chưa đủ.
Vân Lạc vẫn đắm chìm trong dư âm của cơn cực khoái. Nghe gã nói, Vân Lạc choáng váng mở mắt ra rồi duỗi tay ôm lấy cổ gã, thở hổn hển hôn lên môi gã.
Một lát sau, môi hai người tách khỏi nhau.
Vân Lạc dựa sát vào người gã, giọng nói mềm mại như con thú non mới sinh: “Đụ đi nhị ca, hoa huyệt và hậu huyệt của Lạc Lạc đều là của huynh, cơ thể ta cũng là của huynh, huynh muốn đụ gì cũng được.”
“Ngay cả khi tối nay nhị ca đụ Lạc Lạc tới chết, Lạc Lạc cũng rất vui.”
Giọng nói vừa mềm vừa nhẹ giống như con thú non, trong ngọt ngào có quyến rũ, trong quyến rũ lại có dâm đãng. Nó gợi lại những ký ức thời thơ ấu của Vân Viêm, cũng khiến dục vọng của gã tăng lên mấy phần.
“Lạc Lạc…” Không nói thêm lời nào dư thừa, tất cả sức lực đều được Vân Viêm dùng để đụ hậu huyệt của cậu.
Ánh trăng bên ngoài vừa sáng ngời vừa lạnh lẽo, nhưng trong hang động lại ấm áp như có củi khô đang bốc cháy, người cùng dã thú ở trong động cùng thở dốc và vang lên những tiếng gầm rú liên tục.
Có một con báo đen trên chiếc ghế dài mềm mại, cơ thể to lớn và khỏe như một con trâu đực, chỉ một mình gã cũng đủ chiếm hết chỗ trên chiếc ghế dài. Hai chân trước của báo đen hơi cong, hai chân sau quỳ xuống, nằm sấp ở trên ghế thở phì phò trong khi lắc lư cơ thể qua lại, thoạt nhìn gã giống như đang cọ xát thật mạnh phần bụng của mình lên chiếc ghế dài.
Nhưng sự thật là thứ mà gã đang đung đưa cọ xát không phải là một cái ghế dài, mà là một thiếu niên kiều diễm mảnh mai đang quỳ trên chiếc ghế mềm mại.
Thân hình của báo đen to gấp mấy lần thiếu niên, càng khiến cậu trở nên nhỏ nhắn lạ thường. Thiếu niên đang quỳ dưới bụng của gã trông nhỏ bé đến mức giống như một đứa trẻ, còn không lớn bằng một trong hai chân trước của gã.
Nhưng một thiếu niên nhỏ nhắn như vậy lại đang vểnh mông lên cao, hai chân trắng nõn dang rộng ra để lộ hậu huyệt nhỏ nhắn mềm mại đang chảy nước dâm lênh láng, cậu chỉ biết cất tiếng rên rỉ dâm đãng khi liên tục đón nhận những cú nắc dồn dập, hậu huyệt nhỏ tham lam ăn hết dương vật khổng lồ đáng sợ của báo đen.
“Nhị ca… Ta… Ah… Ah… Ta sắp… Ra nữa rồi…”
“Hậu huyệt… Ưm… A… Bị dương vật của nhị ca đụ sướng quá…”

Bình luận

Để lại bình luận