Chương 15

Trần Hạo chờ ở cách đó không xa, thấy các cô đến, vội vàng chạy chậm tới,
“Haiz…

Sơ Tuyết em đi đâu vậy?

Anh gọi điện thoại cho em mà em cũng không bắt máy, vừa rồi thật sự khiến cho chúng ta lo lắng muốn chết!”
Một cảm xúc nào đó được gọi là tội lỗi đột nhiên trỗi dậy trong lòng cô, thế là cô giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra.

Trần Hạo nghe xong, vô cùng tức giận:
“Cái tên tóc rối kia ở đâu?

Em dẫn tôi qua đó, tôi muốn đi tẩn hắn một trận ra trò! Địt mẹ nó cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn dám có ý đồ đồi bại chủ ý lên người em!”
Nhưng khi anh ta sắp đụng phải Nhậm Sơ Tuyết, cơ thể Nhậm Sơ Tuyết bị một lực lượng khác mạnh hơn kéo cô qua, nửa người rơi vào vòng tay ấm áp của người phụ nữ, phần eo cũng bị đối phương hết sức tự nhiên ôm qua.

Gần như kéo Nhậm Sơ Tuyết vững vàng nhốt vào lãnh địa của mình.

Trần Hạo nhướng mày, vẻ mặt mê hoặc nhìn chị họ ôm bạn gái mình qua.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ… chẳng lẽ các Cô nhanh như vậy đã trở thành chị em tốt sao?!

Tình bạn giữa phụ nữ, thật sự là nhanh đến mức làm cho trai thẳng khiếp sợ.

Cố Ngưng vẻ mặt trưng ra vẻ mặt tự nhiên mở miệng giải thích:
“Cô ấy bị bệnh, em không nhìn ra sao?”
Trần Hạo kinh ngạc a một tiếng, sao có thể?

Anh ta nghi hoặc quay đầu hỏi Nhậm Sơ Tuyết:
“Sơ Tuyết, em không thoải mái chỗ nào?”
Nhậm Sơ Tuyết lúc này đang bị Cố Ngưng ôm trong ngực:
“…”
Con mẹ nó tôi cũng muốn biết tôi bị bệnh ở đâu.

Thấy Nhậm Sơ Tuyết không trả lời, Trần Hạo lại đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn chị họ mình.

Chỉ thấy Cố Ngưng mặt không đổi sắc đón lấy ánh mắt của anh ta, hỏi ngược lại:
“Em không nhìn ra mặt cô ấy đỏ như vậy, trán đều là mồ hôi sao?”
Trần Hạo lúc này mới bừng tỉnh ra được, hơi tự trách nói:
“Sơ Tuyết, thật xin lỗi, có phải bởi vì tối nay nhiệt độ hạ xuống, em ăn mặc quá ít bị cảm lạnh không?”
Điều này muốn cô trả lời thế nào?

Trên mặt cô ửng hồng, mồ hôi trên trán, thậm chí giữa hai chân cũng ẩm ướt, đều là nhờ chị họ lag hoa khôi trường của anh ban tặng?

Hết lần này tới lần khác một vị hoa khôi của trường nào đó không biết xấu hổ đến một cảnh giới mới, còn nghiêm trang phụ hoạ theo lời Trần Hạo nói tiếp:
“Ừ, cô ấy không thoải mái, tôi dẫn cô ấy về khách sạn trước, em đi tiệm thuốc mua chút thuốc cho cô ấy về đi.”
Em họ Trần Hạo không rành lòng người hiểm ác nghe được chị họ luôn luôn cao ngạo lạnh lùng cư nhiên nguyện ý chủ động đưa bạn gái về nhà.

Lập tức cảm động đến rơi nước mắt nói:
“Vậy chị họ vất vả chăm sóc Sơ Tuyết, em tìm xem gần đây có tiệm thuốc nào không.”

“Không cần khách sáo, dù sao chị cũng là chị họ của em, bạn gái của em đương nhiên cũng là của chị…”
Giống như không tìm được xưng hô thích hợp, Cố Ngưng dừng lại một chút, mới nói tiếp,
“Là người chị nên chăm sóc.”
Trần Hạo tuy rằng cảm thấy chị họ dừng lại có chút kỳ quái, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều.

“Chị họ à, chị và Sơ Tuyết đón xe về trước đi, em mua thuốc xong đi tìm hai người sau.”

Nhậm Sơ Tuyết:

“…”
Cô ấy đã không còn sức châm chọc bạn trai mình chậm chạp đến mức nào nữa rồi.

Rất nhanh hai người đã bắt được một chiếc taxi, nhanh chóng ngồi xe trở về khách sạn.

Khách sạn tổng cộng có hai mươi mốt tầng, phòng của Nhậm Sơ Tuyết và Cố Ngưng ở tầng cao nhất của khách sạn, kỳ quái chính là, Trần Hạo, cha mẹ của Trần Hạo cùng với cha mẹ Cố Ngưng đều ở tầng dưới, cũng không ở sát nhau.

Cảm giác không ổn trong lòng Nhậm Sơ Tuyết càng thêm mãnh liệt.

Bình luận

Để lại bình luận