Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Chuyện Của Hắn Thì Liên Quan Gì Đến Tôi?
“Đủ rồi!”
Tô Luyến gầm lên một tiếng không lớn, nhưng đủ lạnh lùng và sắc bén để xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Cả lớp học đang xì xào lập tức im bặt.
Không chỉ cô gái đang ôm nàng, mà tất cả những người xung quanh đều chết sững.
Tô Luyến gỡ cánh tay đang siết chặt lấy mình ra, xoay người lại. Cuối cùng nàng cũng nhìn rõ kẻ phiền phức đó.
Phương Thành Nhã.
Người mà kiếp trước nàng từng coi là “bạn thân” duy nhất.
Ký ức cuối cùng về ả ta, là hình ảnh ả đàn bà vênh váo vác cái bụng bầu tám tháng đến trước mặt nàng trong bệnh viện. Ả ta khoe khoang Tiếu Nghị và mẹ hắn đối xử tốt với ả ta thế nào, vì ả ta mang “quý tử”, vì ả ta mới là “tình yêu đích thực” của Tiếu Nghị.
Khi đó, Tô Luyến đang hấp hối trên giường bệnh. Nàng nghe ả ta lải nhải không ngừng, không chút suy nghĩ, vớ ngay lấy bát canh gà còn nóng hổi trên bàn, tạt thẳng vào mặt ả.
Phương Thành Nhã không ngờ nàng dám làm vậy, không kịp phản ứng.
Tiếng la hét thất thanh vang lên. Tô Luyến chỉ cảm thấy vô cùng hả giận.
Cho dù sau đó Tiếu Nghị xông vào, ôm lấy ả đàn bà đang lăn lộn dưới đất ôm bụng kêu la, rồi quay lại tát nàng một cái trời giáng , Tô Luyến vẫn cảm thấy hả hê.
Ngoài Tô Hân và Tiếu Nghị, kẻ thứ ba nàng căm hận nhất, chính là Phương Thành Nhã.
Chính ả ta đã giới thiệu Tiếu Nghị cho nàng.
Nàng đối xử với Phương Thành Nhã chân thành, không chút phòng bị. Khi ả ta nói muốn giới thiệu bạn cho nàng, nàng đã không nghĩ nhiều.
Hóa ra, âm mưu đã bắt đầu từ rất sớm.
Kể cả cái kế hoạch “bỏ trốn” ngu xuẩn đó. Kiếp trước, Tô Luyến không phải đã đồng ý ngay, nhưng chính sự xuất hiện của Tô Hân và lời xúi giục, thổi gió bên tai không ngừng của Phương Thành Nhã, đã khiến nàng đưa ra quyết định điên rồ và sai lầm nhất cuộc đời .
Nàng không bao giờ ngờ Phương Thành Nhã sẽ phản bội mình.
Bọn họ quen nhau từ hồi sơ trung. Nàng đã cứu Phương Thành Nhã khi ả bị nhốt trong nhà vệ sinh. Từ đó, ả ta bám theo nàng như cái đuôi, đuổi thế nào cũng không đi.
Phương Thành Nhã gia cảnh chỉ thuộc dạng trung bình. Ả ta có thể vào được lớp 2 (thuộc hệ thống 5 lớp đầu) là do Tô Luyến nài nỉ ba mình đặc cách. Nàng còn nhớ như in vẻ mặt vừa khóc vừa cười của ả ta lúc đó, ôm chầm lấy nàng:
“Cảm ơn cậu, Quyến Luyến! Cậu là người bạn tốt nhất cả đời của tớ!”
Tô Luyến khi đó, ngoài mặt thì kiêu kỳ, nhưng trong lòng lại vô cùng ấm áp. Nàng có rất nhiều “bạn bè”, nhưng người nàng thật tâm đối đãi, xem như tri kỷ, chỉ có một mình Phương Thành Nhã.
Vậy mà, chính kẻ đó đã đâm sau lưng nàng một nhát dao chí mạng.
“Quyến Luyến…” Phương Thành Nhã bị cái tát bằng lời nói và ánh mắt lạnh lùng của Tô Luyến làm cho hoảng hốt. Ả ta vội vã nắm lấy tay nàng, trưng ra vẻ mặt đáng thương quen thuộc.
“Cậu sao thế? Có phải… cơ thể vẫn chưa khỏe không? Hay tớ đưa cậu xuống phòng y tế nhé?”
Giọng nói ân cần, tha thiết, cứ như thể tiếng gầm lạnh lùng vừa rồi của Tô Luyến chỉ là ảo giác.
Đúng là đồ diễn sâu. Chẳng trách có thể cùng Tô Hân cấu kết với nhau.
“Quyến Luyến…” Thấy Tô Luyến vẫn im lặng, Phương Thành Nhã thật sự hoảng. Ả ta cẩn thận hỏi: “Có phải… có phải tớ đã làm gì khiến cậu không vui không? Cậu nói ra đi, tớ nhất định sẽ sửa mà…”
Ả ta trông đáng thương vô cùng.
“Phụt! Phương Thành Nhã, tao thấy mày cũng thú vị thật đấy.”
Một giọng nói sắc sảo khác vang lên. Một cô gái với mái tóc ngắn cá tính, khoanh tay đứng dựa vào bàn, cất tiếng.
“Quyến Luyến chỉ không thèm trả lời mày thôi, mày làm gì mà phải diễn cái bộ mặt như thể cậu ấy đang ăn hiếp mày vậy?”
Câu nói này, đúng là một nhát chém thẳng vào tim đen.
Tô Luyến liếc nhìn cô gái. Nàng nhớ ra rồi, đây là lớp trưởng kỷ luật của lớp, Cao Doanh. Gia thế của Cao Doanh cũng không tầm thường.
“Cậu… cậu sao lại nói thế…” Phương Thành Nhã oan ức, mắt rưng rưng. “Tớ không có ý đó… Thật mà, Quyến Luyến, cậu phải tin tớ…” Ả ta quay sang nhìn Tô Luyến cầu cứu.
Cao Doanh cười nhạo một tiếng, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
Mọi người trong lớp đều biết Phương Thành Nhã là do Tô Luyến “bảo kê”. Dù hôm nay thái độ Tô Luyến có lạ, nhưng ấn tượng cũ đã ăn sâu.
Không ai ngờ rằng, câu nói tiếp theo của Tô Luyến mới thật sự là bom tấn.
“Tiểu Nhã, cậu đang nói gì vậy?” Tô Luyến cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ngây thơ vô số tội.
“Tớ với Tiếu Nghị… thì có quan hệ gì với nhau chứ?”
Mối quan hệ của nàng và Tiếu Nghị, vốn là lén lút. Nội quy của Lan Nhĩ Đốn cấm yêu đương, đặc biệt là yêu đương “vượt cấp” (giữa ban ưu tú và ban thường). Đây là sự phân tầng giai cấp ngầm mà ai cũng hiểu.
Vì vậy, dù Phương Thành Nhã hay lải nhải về Tiếu Nghị, mọi người cũng không nghĩ theo hướng đó.
“Quyến Luyến, cậu nói gì vậy? Cậu với Tiếu Nghị… tình cảm đang tốt lắm mà?” Phương Thành Nhã cuống lên, suýt nữa thì buột miệng. Ả ta luôn cố gài bẫy để mọi người nghĩ rằng Tô Luyến và Tiếu Nghị có gì đó, nhưng không ai mắc bẫy.
Trừ con ngốc là nàng kiếp trước.
Tô Luyến cười khẩy trong lòng, nhưng vẻ mặt lại càng thêm mờ mịt.
“Là cậu giới thiệu Tiếu Nghị cho tớ mà. Tính ra, phải là cậu thân với cậu ta hơn chứ?”
Tô Luyến nhìn thẳng vào đôi mắt đang lảng tránh của Phương Thành Nhã, nàng mỉm cười ngọt ngào.
“Tớ coi cậu ta là bạn của cậu, nên mới đối tốt với cậu ta một chút. Sao, không được à?”
Câu nói này, trực tiếp phủi sạch quan hệ của nàng với Tiếu Nghị.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận