Chương 15

“Rút ra đi, Louis, rút ra, khó chịu quá.” Tạ Chu túm lấy cổ tay Louis, dán lên tay hắn cọ xát, thư giải tìиɧ ɖu͙© khó nhịn.
Một bàn tay Louis tình sắc xoa bóp bầu vυ” mềm mại, bàn tay bao bọc lấy nó tạo thành những hình dạng khác nhau, một tay thong thả ung dung rút que kim loại trong lỗ chuông ra.
Gần như là trong nháy mắt khi rút ra, dươиɠ ѵậŧ hồng hào non mềm đã phun tóe một cột nước thật nh, Louis canh chuẩn thời cơ bóp chặt lấy eo Tạ Chu, nghiền mài điểm mẫn cảm sau khi cao trào của cậu. Tạ Chu đã bắn đến mức không thể bắn thêm được nữa, lại bị Louis ác ý nện giã, cơ thể không thể ức chế được mà róc rách bài tiết nướ© ŧıểυ vàng nhạt, không chỉ có côn ŧᏂịŧ nhỏ mềm rũ mà cả môi âʍ ɦộ mấp máy của nữ huyệt cũng chảy ra một dòng nướ© ŧıểυ tanh tưởi.
Tạ Chu sống hai mươi hai năm trời chưa từng bị làm nhục đến như thế, lung tung đá đạp chân muốn thoát khỏi Louis, kết quả bị Louis thoải mái đè xuống dưới thân. Điều duy nhất mà cậu có thể làm chính là suy sụp chảy nước mắt, từng dòng nước mắt mặn ướt chảy ra lại bị Louis liếʍ hết đi.
“Cút ngay đi, sao anh có thể làm thế chứ…” Tạ Chu không mắng ra được câu thô tục nào, chỉ có thể bảo Louis cút đi.
Nhưng đè cậu ở dưới thân yêu thương còn không đủ, sao Louis nỡ lòng nào cút đi được cơ chứ?
Tạ Chu bị Louis hành hạ một trận như thế, chưa ăn cơm tối đã lại ngất đi, ngủ một giấc dậy đúng lúc đến giờ ăn sáng. Louis biết rõ Tạ Chu không thể chạy thoát nên đương nhiên cũng không quản thúc quá nhiều, Tạ Chu thấy Louis không ở trong phòng, vội vàng nỗ lực ngồi dậy, đơn giản chỉnh đốn chính mình lại một chút, đóng gói đồ dùng tẩy rửa của mình thành một cái bọc nhỏ, xách ra khỏi phòng.
Tạ Chu xách đồng phục tù nhân và gói đồ dùng cá nhân kia lắc lư ở hành lang, đúng lúc đến giờ ăn cơm. Dòng người tới tới lui lui, mấy tên cắc ké lúc trước thấy Tạ Chu chói lọi đứng trong đám người, trong tay còn cầm một cái bọc, nghĩ rằng cậu đã bị đuổi ra ngoài, mấy kẻ đó vì sắc mà to gan, lại bắt đầu nảy lòng tham, chẳng mấy chốc đã vây quanh Tạ Chu.
“Bị đuổi ra ngoài đây à? Xem ra là vị kia dùng không thuận tay lắm nhỉ…” Một gã cơ thể cường tráng híp mắt, bỉ ổi cười, khiến cho mấy người xung quanh không hề tốt lành gì mà phụ họa theo.
“Có phải trước kia bị đàn ông cᏂị©Ꮒ lỏng rồi nên vị kia không hài lòng không?” Một gã đàn ông khác biểu cảm đáng khinh thò tay định vuốt ve khuôn mặt của Tạ Chu nhưng lại bị cậu nghiêng đầu tránh đi, gã ta lập tức thẹn quá hóa giận.
“Con đĩ này còn dám trốn à, thứ lỏng le không ai cần còn giả vờ cái gì?” Nói rồi, gã lập tức ra tay lột đồng phục tù nhân của Tạ Chu, cúc áo ở cổ cậu bị túm rớt mất hai chiếc, làn da trắng như tuyết bại lộ trước mắt mấy người nọ. Ánh mắt mấy kẻ kia sáng như đèn pha, cũng bất chấp bây giờ đang ở trên hành lang, lập tức muốn kéo cậu tới đè xuống dưới thân.
Cổ tay Tạ Chu bị túm, có một bàn tay thô ráp men theo cổ áo rộng mở muốn lần mò đến trước ngực cậu. Tạ Chu liều mạng giãy giụa muốn tránh thoát khỏi kiềm chế, lúc nghiêng đầu sang một bên cậu chạm phải ánh mắt ung dung thong thả của Louis. Mấy người kia thấy Tạ Chu cứng đờ thì nhìn theo tầm mắt cậu, nhất thời lại không dám lỗ mãng nữa, nhưng dù sao cũng tiếc khi để miếng thịt mỡ sắp đến miệng chạy mất, thành ra vẫn túm lấy Tạ Chu không buông tay.
Louis lười nhác đứng tựa vào lan can hành lang, đôi chân dài chấm đất, rõ ràng đều là đồng phục tù nhân nhưng hắn mặc vào người trông vừa văn nhã vừa khéo léo, sau khi nhàn nhã đánh giá một lát, hắn mới mở miệng nói: “Tiếp tục đi, để tao xem trong chốc lát.”
Được Louis cho phép, mấy người này đương nhiên càng hưng phấn hơn, có người trực tiếp duỗi cổ ra dán lên cổ Tạ Chu muốn liếʍ láp cậu, nhưng đầu lưỡi còn chưa đυ.ng đến, Tạ Chu đã ghét bỏ mà mạnh mẽ rụt cổ lại.

Bình luận

Để lại bình luận